Truyện Hentai : Lén lút (Khởi nguồn dục vọng) - Chap 03 đang được HentaiVN chuyển tải đến bạn đọc - Hãy truy cập chúng tôi mỗi ngày để đọc truyện Hentai, HentaiZ
Tôi tự nhủ rằng bữa sau phải ăn ít lại không thì sẽ xôi hỏng bỏng không.
.
.
Tắm rửa, cơm nước xong xuôi, tôi lại ngồi vào máy tính lướt web, đọc tin tức, đến lúc lướt FB trong đầu lại có suy nghĩ muốn nhắn tin hỏi xem cô Ngọc Lan với ông chồng đi tập thế nào.
Tôi: “Hôm nay đi tập cô cảm thấy thế nào ạ?”
Cô Ngọc Lan: “Khá mệt, nhưng cô thấy người mình khỏe ra”
Tôi: “Em thì suýt không cầm nổi bát cơm đây”
Cô Ngọc Lan: “haha, giống chồng cô thế, tay anh ấy lúc cầm bát ăn cơm cảm giác cứ run run”
Tôi: “Em tập tạ mỏi quá, cho em đi tập Aerobic với cô nhé”
Cô Ngọc Lan: “Hợp lý, qua đó em sẽ là người đẹp trai nhất hội, hihi”
Tôi: “Thôi khỏi, em ở bên này ngắm anh đẹp trai 6 múi của em là được rồi”
Cô Ngọc Lan: “Mê zai thì đầu thai cũng không hết” “Mà cô bảo này, lúc không ở trường đi ra đường thì gọi cô là chị cũng được, để mọi người không chú ý”
Tôi: “Gọi như vậy em không quen luôn ấy, như thế có hơi thất lễ không ạ”
Cô Ngọc Lan: “Cô hỏi chồng cô rồi, gọi là chị thì mọi người sẽ không để ý và săm soi, mọi người cứ nhìn làm cô không được tự nhiên ấy”
Tôi: “Vâng, thưa Sư Tỉ”
Cô Ngọc Lan: “Haha”
Cuộc sống sinh viên cứ trôi qua như vậy, tôi thì tính đi làm thêm kiếm thêm thu nhập, phụ giúp gia đình. Bởi vì tất cả các tiết của tôi đều chọn học buổi sáng. Buổi chiều thời gian khá rảnh rỗi.
Sáng sớm thức giấc, tay vẫn còn cảm giác mỏi, đánh răng, rửa mặt xong cắp sách đến trường, trên đường tiện thể mua một ổ bánh mì pate đem đến lớp ăn, hôm nay là ngày cuối tuần, ngày tôi trông mong nhất. Đến lớp từ rất sớm, xem lại bài vở, các sinh viên khác cũng dần dần đến lớp, từ lúc nào đã ồn ào náo nhiệt như họp chợ, rồi tiếng chuông …Reng… liên hồi. Hôm nay tôi quyết định sẽ ngồi lên bàn trên (dãy bàn thứ hai), không ngồi bàn cuối nữa.
Có tiếng bước chân đến gần, rồi đi vào lớp, một bóng hình xinh đẹp lại xuất hiện, cô hôm nay mặc bộ sơ mi dài tay quần tây đơn giản, giầy gót thấp, đế vuông, nổi bật trên mặt là cặp kính cận và đôi môi hồng gợi cảm.
Cô bước lên trên bục giảng, cả lớp đứng dậy.
Cô Ngọc Lan: Good morning class.
Cả lớp: Good morning teacher.
Cô Ngọc Lan: Sit down please. Last week, we learned…, today we learn lesson…
Cô đi vào lớp với gương mặt lạnh lùng, không cảm xúc, lúc chào cả lớp mặt cô chỉ thoáng mỉm cười, rồi ngồi xuống mặt lại trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc.
Đến giờ khắc quan trọng nhất, đó là “điểm danh”. Từng người từng người một giơ tay khi được nhắc tên, tên tôi ở gần cuối nên mãi mới đến lượt… Khải Nguyên… Tôi với gương mặt hớn hở, dơ cao tay để cô nhìn thấy mặc dù ngồi rất gần ở dãy giữa bàn thứ 2, cô chỉ nhìn lướt qua tôi, rồi rất nhanh lại gọi tên người khác.
Cuộc điểm danh kết thúc, cô cất sổ, tuy nhiên lại có thêm 1 tên nào đó đến muộn, xin vào lớp, cô hỏi lí do đi muộn và thông báo đã điểm danh xong rồi nếu ai đi muộn vào sau cô, cô sẽ không điểm danh nữa và coi như vắng mặt. hắn ta vẫn xin đi vào lớp để học. “May I come in”
Cô thông báo, lớp chúng ta là ghép từ nhiều lớp trong khoa Kinh tế lại với nhau, do vậy, để quá trình học diễn ra suôn sẻ, cô cần một bạn hỗ trợ cô trong việc quản lý lớp học, điểm danh… trước khi cô lên lớp giống như một lớp trưởng. Có bạn nào tự ứng cử vị trí này không? Bạn đó sẽ được cộng điểm vào điểm 30% (30% là điểm đánh giá quá trình học, 70% là điểm bài thi).
Tôi thì đang đắn đo, mơ mộng được làm trợ lý của cô, được gần và hỗ trợ cô trong lớp học. Đang bay bổng với trí tưởng tượng của mình về tương lai tốt đẹp với cô, thì tên đi học muộn lại đứng lên ứng cử. Cả lớp lại cười Ồ lên.
Tuy nhiên cô lại nhận hắn làm “Lớp Trưởng”, cô giải thích: Để hỗ trợ cô quản lý các bạn từ nhiều lớp khác nhau, cô cần một bạn năng động, hoạt bát, nhiệt tình, đúng giờ. Không quan trọng là bạn đó có học tốt môn của cô hay không và cần thêm một bạn “Lớp phó” nữa
Tôi vẫn còn hi vọng, nhưng lại đắn đo làm “phó” cho thằng kia thấy không ổn lắm, nên chắc là thôi, bỏ qua. Rất nhanh có một bạn nữ đã “ứng cử” vào vị trí “lớp phó” và được cô nhận luôn.
Bắt đầu vào học, cô viết và hướng dẫn đọc phát âm một số từ mới trong bài học. Rồi gọi 2 bạn đứng lên đọc hội thoại, vẫn là tên đi muộn và một bạn nữ nữa đọc đoạn hội thoại, mà tên đi muộn nhìn đểu đểu thế thôi mà vốn từ và phát âm khá chuẩn. Tôi có chút ghen tị với hắn.
Cô Ngọc Lan viết bảng, lúc ban đầu là đứng thẳng lưng, sau đó hơi khom lưng cúi người viết xuống, tiếp đến là cô ngồi hẳn xuống để viết, vì từ mới nhiều cô còn viết thêm phần phiên âm nữa nên khá tốn diện tích, hôm nay cô mặc quần dài nên thoải mái vận động, tôi còn có thể nhìn thấy viền quần lót của cô nổi lên ở mặt sau cặp mông căng tròn đó.
Suýt nữa thì phụt máu mũi, lưng chiếc quần lót màu trắng còn thấp thoáng hiện lên khi cô ngồi. Chiếc sơ mi mỏng manh của cô cũng hằn lên những chi tiết của áo ngực màu trắng, lúc cô giảng bài, chỉ vào hướng dẫn đọc từ mới, cô xoay ngang người, bộ ngực của cô phập phòng sau vạt áo, qua khe hở giữa hai chiếc cúc áo có thể nhìn vào phía bên trong màu áo lót của cô.
Lúc đọc từ mới, cô dùng thước bắt đầu chỉ các từ mới trên bảng, từ trên xuống dưới, rồi đọc ngược lại từ dưới lên trên, đầu óc tôi ù ù, u mê, tôi đang tưởng tượng đến cô đang chỉ vào các vị trí nhạy cảm trên người mình bắt đầu từ đôi môi, đến cổ trắng ngần, ngọn núi đôi đầy đặn, đến vùng bụng thon gọn, rồi chỉ tiếp xuống vòng 3 với cặp mông căn tròn rồi cuối cùng là cặp đùi dài miên man. Mỗi lần cô chỉ vào một từ tôi lại nhìn sang vị trí tương ứng trên người cô.
Sang tuần tiếp theo, tên đi học muộn (Lớp trưởng) tên Thế Anh, sau tiếng chuông báo vào lớp bắt đầu điểm danh, được một nửa danh sách thì cô Ngọc Lan đến. Hôm nay cô mặc một chiếc áo voan tay dài màu trắng, váy bút chì màu đen, giầy gót thấp. tóc xõa và cặp kính cận quen thuộc. 2 tiết hôm nay từ mới ít, nên không được ngắm cô cong mông lên để viết bảng, những cơn gió khuyếch tán mùi hương thoang thoảng của cô.
Hôm nay nặng về chữa bài tập liên quan đến chia động từ, mẫu câu. Một số người được cô gọi lên bảng để chữa bài tập, số lượng bài cũng khá nhiều, tôi hôm nay cũng vớt vát xung phong lên bảng làm bài tập, là bài tập cuối cùng luôn, phần này hơi khoai nên cũng ít người giơ tay, tôi thì cũng không tự tin về đáp án là đúng hay sai, cứ giơ tay lên làm thử, sai thì sửa thôi. Tôi là người khá cẩn thận nên viết chữ cũng khá được, để lấy lòng cô tôi nắn nót viết từng chữ, đến khi còn lại mỗi một mình trên bảng.
Cô bắt đầu chữa bài tập, đến khi chữa xong của một người tôi mới viết xong và đi xuống, đi qua cô, cả người cô tỏa ra một mùi hương thơm phức, ngào ngạt. theo thứ tự cô bắt đầu chữa từ trái sang phải, cứ mỗi lần chữa bài cô lại lùi từ trái qua phải, miệng cô thao thao bất tuyệt giảng dạy, trường hợp này thì chưa như thế nào, câu này phải dùng từ nào… Cô giải thích rất chi tiết và dễ hiểu, mọi người đang rất tập chung để ghi chép. Bỗng …A… một tiếng.
Mắt tôi nhìn lên trên bảng, cả thân người cô đổ ầm xuống phía dưới bục giảng, do cô chăm chú giảng bài không để ý và cứ thế lùi ra sau hết chiều dài của bục giảng, và thế là cả người cô đổ ầm xuống phía dưới…Bẹp… cái chậu nước rửa tay vỡ tan, nước chảy ra lênh láng, bình nước uống cũng đổ sập, nhưng không vỡ, chỉ nước ở chậu rửa tay vỡ tan dưới sức nặng của cặp mông cô.
Đám con trai đứng phắt dậy rồi chạy sang đỡ cô, tôi cũng đến nhưng không kịp đỡ cô, thằng Lớp trưởng nó đã nhanh tay luồn qua nách, đứng sau dùng sức đỡ cô dậy, cả người cô như mềm nhũn không còn chút lực nào, vừa mới đứng dậy được đã lại quỵ xuống, hắn lại vòng tay ôm lấy bụng cô kéo lại ép chặt vào người hắn, cả người cô mềm nhũn và đang ở thế quỵ xuống nên khi trượt xuống tay hắn không thể giữ chặt, đến khi ngực cô chạm vào tay hắn mới giữ cả thân người cô không bị trượt xuống, hắn ép sát, nắm chặt và kéo cô đứng lên một lần nữa.
Váy cô đã ướt nhẹp, những dòng nước cứ thế liên tục chảy từ chiếc váy xuống đầu gối và xuống chân cô, ở phần bụng một ít nước thấm lên chiếc áo trắng của cô, làm nổi lên phần bụng cô, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy lỗ rốn của cô.
Lúc này cô Ngọc Lan đã bắt đầu hoàn hồn sau một pha ngã thất điên bát đảo, thằng lớp trưởng thì tay vẫn cứ giữ chặt cô, cả người trước của hắn áp sát chặt vào phía sau của cô, phần bên dưới của hắn áp vào mông cô, người cô hơi đổ về phía trước, tư thế cực kỳ đen tối. Khi cô đã tỉnh táo và nhận ra tư thế oái oăm đó, cô bảo hắn “Được rồi, không phải giữ cô nữa, cô tự đứng dậy được”, rồi cô đi về phía bàn đầu ngồi tạm ở đó.
Sau khi cô Ngọc Lan rời khỏi vòng tay của tên lớp trưởng, cả người hắn đơ ra, bên dưới, chiếc quần hắn cũng ướt vì chạm vào mông cô Ngọc Lan, tôi có thể nhìn thấy chiếc quần của hắn đã nổi cộm lên một thứ gì đó rất mờ ám. Rồi hắn vụt chạy về phía nhà vệ sinh. Cô Ngọc Lan sau một hồi mặt trắng bệch đã có chút ửng hồng.
Tôi thì nâng cái bình nước lọc lên giá nước, đám con gái thì phụ lau dọn, thấm nước. Được một lúc cô Ngọc Lan cũng đi ra ngoài, dáng người đi hơi khập khiễng, tôi định chạy ra đỡ, nhưng cô bảo cô không sao rồi hướng đi phòng vệ sinh.
Sau khi dọn dẹp xong, thì cô Ngọc Lan và tên Lớp trưởng Thế Anh cũng cùng nhau quay trở lại lớp. Váy cô mặc ôm sát phần mông, đùi nên viền chiếc quần lót nổi lên rất rõ, đặc biệt, sau khi trở lại, váy của cô nhìn nhăn nhó, nhưng đã không còn chảy nước xuống nhiều nữa, thi thoảng chí có một giọt nước vờn từ trên xuống dưới.
Cô thông báo, tiết này nghỉ sớm, các em về nhà xem trước bài mới. Rồi cô thu dọn sách vở để về, thằng Lớp trưởng cũng thấy thu dọn đồ đạc. Tôi lên hỏi cô có cần tôi đưa cô về không thì cô bảo không, cô tự đi được.
Tôi cũng thu dọn sách vở, và ra ngoài hành lang hóng gió, đợi tiết 3 4 5 tiếp theo. Nhìn ngắm ngôi trường của tôi, tươi xanh, nhưng quy hoạch lộn xộn, và nhiều tòa
Nhìn xuống bãi gửi xe, tôi thấy cô Ngọc Lan đang đứng đợi, rồi một lúc sau thấy thằng Lớp trưởng dắt xe cô đi ra, cô trèo lên yêu sau một cách khó khăn, cả người cô xoay về phía bên trái, hai chân chụm lại hướng phía bên trái, kiểu ngồi quen thuộc của con gái khi mặc váy. Tiếng xe vang lên, bắt đầu di chuyển chậm chậm, đi qua nhà để xe có một cái G, vì xe đi chậm qua đó nên có hơi mất cân bằng, tay phải cô theo bản năng vòng qua ôm bụng của hắn để không bị rơi ra khỏi xe, cả hai xa dần khỏi tầm mắt tôi đến lúc biến mất nơi lối rẽ.
Tôi cứ đơ người ra ở đó, đến lúc có thằng bạn cùng lớp tê Tùng đến vỗ vai tôi mới giật mình. Tôi hỏi có quen thằng Thế Anh lớp trưởng môn Tiếng Anh kia không? Thằng Tùng bảo tôi là Thế Anh ở cùng trọ với nó hay chơi game và nhậu nhẹt ở xóm trọ cùng nhau. Đứng chém gió hỏi chuyện linh tinh với thằng Tùng, khen cô Ngọc Lan xinh quá, lựa chọn học môn của cô thật là quyết định chọn môn học đúng đắn nhất thời sinh viên của nó, đến lúc chuông ra chơi vang lên, 15 phút sau tiếng chuông tiết 3 vang lên (Giữa tiết 2 và tiết 3 được nghỉ 15 phút).
Chúng tôi đi lên tầng 3, thằng Tùng nói bâng quơ một câu làm tôi giật mình: “Sao thằng Thế Anh chưa quay lại để lên lớp nhỉ? Về cũng lâu lâu trên 30 phút rồi ấy chứ”.
Tôi hỏi lại: “Thế Anh nó có tiết 3 nữa à”
Tùng: “Ừ, hôm nay nó có 5 tiết, tiết này nó học môn Đầu tư thì phải”
Tôi: “Chắc nó về thay quần áo, chưa kịp quay lại”
Đến lúc vào lớp đầu óc tôi cứ suy nghĩ lung tung, không biết thằng Thế Anh đưa cô Ngọc Lan về rồi có chuyện gì không? Sao hắn chưa quay lại? hay tại nhà xa quá hắn không kịp quay lại đúng giờ, thay cả quần áo nữa sẽ lâu, chắc lát nữa hắn mới đến!
Hết tiết 3, chả tiếp thu được gì ngoài suy nghĩ lung tung, tôi nhắn tin cho cô Ngọc Lan: “Cô về đến nhà chưa ạ, cô có bị sao không?” từng giây trôi qua, từng phút, chuông tiết 4 vang lên… rồi 15 phút… 30 phút… rồi hết cả tiết 4… tôi nóng lòng muốn gọi cho cô hỏi xem có chuyện gì xảy ra không, thì chuông tiết 5 vang lên, vội chạy vào lớp vì giáo viên đã đến. ngồi trong lớp cứ nhìn vào màn hình điện thoại, màn hình vẫn tối đen, đến giữa tiết bỗng màn hình điện thoại sáng lên, tôi vội vàng đảo mắt qua xem giảng viên có đang để ý tôi không rồi mở tin nhắn ra đọc:
Nhà mạng: “TANG 50% GIA TRI THE NAP TRONG NGAY…”
Tôi nghiến răng, cố gắng kìm nén cảm xúc bực tức trực trào trong người. Từng phút còn lại trôi qua đối với tôi như cực hình, nhìn vào đồng hồ treo trên tường, kim giây chỉ vào từng giây trên mặt đồng hồ, từng giây chậm chạp. tôi lại nghĩ đến cả thuyết tương đối của Albert Einstein về không gian và thời gian mặc dù chả hiểu cái mẹ gì ^^.
Đến lúc hết tiết 5, tôi quay lại hỏi thằng Tùng bạn cùng lớp (Chúng tôi đăng ký chọn giáo viên giống nhau nên học cùng một lớp): “Ông không đợi Thế Anh cùng về với nó à”
Tùng: “Không, thằng cùng lớp với Thế Anh nó bảo hôm nay thằng Thế Anh nó trốn rồi, không thấy đi học”.
Tim tôi đập thình thịch, đầu tôi vang lên những câu hỏi liên hồi: Sao hắn không quay lại học? Đi muộn nhưng xin phép vào muộn có lí do vẫn được mà? Liệu cô Ngọc Lan có bị làm sao không? Liệu hắn về nhà có vào nhà cô không? Chồng cô giờ đó chắc chắn là chưa đi làm về… Tôi đi về ghé qua chợ mua ít thức ăn rồi bước nhanh về phòng, bước đi vội vã, nhanh hơn mọi ngày.
Về đến xóm trọ, đảo mắt nhìn qua nhà cô thì cánh cửa nhà cô vẫn đóng chặt, không thể quan sát bên trong nên không rõ có ai ở nhà hay không. Tôi ngay lập tức muốn chạy sang nhà cô hỏi thăm, nhưng nhà cô đóng cửa chạy sang đó nhìn ngang ngó dọc người ta tưởng là trộm mất. Lại lủi thủi về phòng.
“Thế Anh đèo cô Ngọc Lan về, trong lòng hắn đang cảm thấy rất vui mừng, tai nạn của cô Ngọc Lan hôm nay tạo nên cơ hội cho hắn được gần cô, hắn hồi tưởng lại lúc cô ngã xuống, nhanh như cắt hắn chạy đến bên cô, vòng qua nách kéo cô đứng dậy, mùi hương của tóc, nước hoa tỏa ra trên người cô làm hắn ngây ngất.
Bỗng cô Ngọc Lan lại khụy xuống, hắn theo phản xạ khom người vòng tay ôm lấy eo cô, nhưng người cô mềm nhũn, nên hắn ép chặt người hắn vào cô để giữ, người cô trượt xuống trong tay hắn, đến khi ngực cô chạm vào tay hắn, giữ toàn bộ người cô lại, hắn cảm giác một vật mềm mềm êm ái chạm vào tay hắn, ép chặt làm bộ ngực cô càng thêm to lớn, hắn nhìn liếc qua cổ áo cô, một chiếc áo lót màu trắng, bao bọc trong nó là bộ ngực trắng ngần, đang nở ra to lớn vì có cánh tay hắn chống đỡ, và một cái rãnh sâu hun hút giữa hai quả đào tiên.
Cả người hắn cứng đờ, cảm tưởng sức mạnh của hắn được tăng lên 150%, tim đập nhanh, làm cả người hắn nóng hừng hực, bên dưới của hắn từ lúc nào đã cứng ngắc, nổi một cục đâm vào bờ mông êm ái của cô, hắn lắc người nhè nhẹ, làm cặp mông của cô trượt qua phần dưới của hắn, đến khi phần dưới cứng ngắc của hắn đâm vào rãnh mông của cô làm hắn sướng tê dại.
Đúng lúc đó cô Ngọc Lan như chợt nhận ra được điều bất thường, cô bừng tỉnh đứng thẳng người dậy, làm phần dưới của hắn luyến tiếc tách ra. Cô mở to mắt quay lại nhìn hắn, mặt cô hơi đỏ lên rồi cô đi ngồi lên hàng bàn ghế đầu của sinh viên.
Để che dấu phần dưới cộm lên lộ liễu Thế Anh chạy vội ra ngoài, chọn một phòng vệ sinh, đóng cửa và nhanh chóng cởi chiếc quần phần trước đã hơi ướt thấm nước, phần dưới của hắn đã phồng to, cứng ngắc, được giải phóng khỏi lớp quần. Hắn dùng tay sóc nhẹ, nhắm mắt nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, làm hắn khoan khoái, được một lúc hắn dừng lại và đi tiểu, để quay trở lại lớp.
Đúng lúc Thế Anh vừa xả nước xong, chuẩn bị quay lại lớp thì có tiếng bước chân đi vào phòng vệ sinh nữ. Thế Anh nghĩ có đứa con gái nào đó đi vào phòng vệ sinh nữ nên cũng không quan tâm, tay cầm cái lẫy gài cửa chuẩn bị bước ra bỗng mắt hắn mở to, như chợt nhận ra điều gì đó. Tiếng bước chân, tiếng giầy này quá quen thuộc, đó là tiếng bước chân của cô Ngọc Lan, không thể sai được. Thế Anh nín thở chờ đợi nhìn lên trên bức tường, nhà vệ sinh Nam-Nữ được ngăn cách nhau bởi một bức tường cao khoảng 3m. Phần bên trên không được xây kín mà để hở khoảng trống, do đó hai bên có thể nghe thấy được tiếng từ căn phòng bên cạnh.
Tiếng đóng cửa, tiếng kéo khóa quần, tiếng sột soạt vang lên, tiếng giầy nệm xuống sàn, chắc cô đang nhấc chân lên, cởi bỏ cái váy đã ướt của cô ra, Thế Anh đang nhìn chằm chằm vào bức tường, không biết quần lót của cô có ướt không, nếu nó ướt có làm cô khó chịu không? Tay Thế Anh lại mò xuống dưới vuốt trụ, tưởng tượng phần dưới của cô giáo đang không mặc gì cả, cặp đùi trắng muốt, cặp mông tròn đầy bại lộ dưới ánh mắt của hắn.
Đang bay bổng với trí tưởng tượng của mình, thì nghe có tiếng cô Ngọc Lan mặc váy lại, Thế Anh cũng nhanh chóng mặc lại quần và chạy ra khỏi nhà vệ sinh, đứng ở ngoài hành lang chờ đợi. Cô Ngọc Lan đi ra dáng đi hơi có chút mất tự nhiên, chắc là cô vẫn còn đau, nhìn thấy Thế Anh cô sựng người lại, rồi rất nhanh lại đi qua, Thế Anh đi ngay đằng sau cô và nói: “Để em đưa cô về nhé”.
Cô Ngọc Lan không nói gì và quay trở lại lớp, thông báo tiết 2 này các em tự đọc, có gì không hiểu tiết sau cô sẽ giải thích, lớp phó quản lý lớp cho cô, hết tiết 2 thì nghỉ.
Thế Anh đi theo cô, đến cầu thang hắn vọt đến, xuống trước cô một bậc cầu thang rồi nói: “Để em đi trước, có gì em sẽ đỡ cô”. Cô Ngọc Lan: “Không sao, cô tự đi được, chỉ hơi đau chút thôi”.
Cô Ngọc Lan một tay cầm lan can bước xuống bậc cầu thang đầu tiên, rồi nhẹ kêu lên: ..A..ui… rồi đứng sựng lại, vừa lúc nãy đi đường bằng chắc không bị đau, nhưng khi bước xuống cầu thang chân thấp chân cao phần đùi với phần hông hoạt động mạnh hơn nên cô bắt đầu thấy đau.
Thế Anh: “Hay để em cõng cô xuống”
Cô Ngọc Lan: “Không sao, cô tự đi được”
Bước tiếp bước thứ hai, cô lại rên nhẹ: …a…
Thế Anh xoay lưng lại nói: “Cô hai tay nắm vào vai em, dùng tay đỡ giảm bớt lực xuống hông, sẽ đỡ đau hơn đấy, em không nhìn đâu, cô đừng ngại”.
Cô Ngọc Lan đắn đo, rồi nhìn ngang ngó dọc, giờ đang là giữa giờ tiết 2, tất cả các lớp đều văng vẳng lên tiếng giảng bài, hành lang vắng tanh. Cô cắn môi dưới rồi miễn cưỡng dơ hai tay nắm lấy vai hắn rồi từ từ bước xuống. Mấy bước đầu khá thuận lợi, phải công nhận có hiệu quả đỡ đau hơn, nhưng càng đi tay càng mỏi, nhưng cô Ngọc Lan vẫn rất cố gắng, chỉ còn vài bước nữa là đến tầng 1, may là lớp học chỉ ở tầng 2 chứ nó mà ở tầng 5 thì thôi chắc có khi phải cõng xuống thật.
Chỉ còn 3 bước nữa thôi, trong lúc nóng vội cô Ngọc Lan đã bước quá đà làm cả người đổ ập về phía trước, lưng của Thế Anh cảm giác có 2 vật mềm mềm, đàn hồi áp vào lưng mình, người hắn gồng cứng lại, để giữ cho mình không bị ngã, cảm giác dễ chịu ở phía sau lưng, như được massage vậy, cực kỳ dễ chịu, hương thơm của tóc cô thoang thoảng vờn vào má hắn.
Cô Ngọc Lan đã mất kiên nhẫn, không cần sự giúp đỡ của Thế Anh nữa mà nín đau, trực tiếp bước xuống nốt 2 bậc còn lại.
Thấy mình vẫn còn đau sau một hồi bước xuống cầu thang, cô Ngọc Lan đành miễn cưỡng đưa chìa khóa xe máy cho Thế Anh để dắt xe đưa cô về, chứ sợ khi có chướng ngại, có vật cản phía trước phải dừng xe chống 2 chân, dạng chân ra thì sẽ đau, hoặc gặp tình huống bất ngờ sẽ không xử lý được.
Sau một hồi vật lộn cô Ngọc Lan cũng chèo được lên xe, Thế Anh lúc này vừa quan tâm, trong đầu lại nảy lên ý định xấu, Thế Anh cố tình đi xe chậm, làm xe lảo đảo, đến cái G đi ra khỏi nhà gửi xe, Thế Anh hơi đánh lái sang trái làm xe hơi nghiêng, cô Ngọc Lan theo phản xạ tay phải nắm vào eo Thế Anh, làm Thế Anh cực kỳ mãn nguyện, rồi phóng vút đi, thỉnh thoảng gặp chướng ngại vật Thế Anh đánh lái hơi quá tay, mục đích để cô Ngọc Lan sợ rơi khỏi xe nên phải giữ chặt eo mình không buông ra.
Đến được nhà cô Ngọc Lan, Thế Anh dừng xe, đỡ cô xuống, dắt xe vào trong nhà, rồi đỡ cô đi vào nhà. Căn nhà rất sạch sẽ, ngăn nắp, mang hơi hướng hiện đại, phòng khách rất rộng, kế đến là phòng bếp, phòng tắm + vệ sinh.
Cô Ngọc Lan bước vào nhà vệ sinh, nhưng chợt nhận ra điều gì đó: Tầng một không có quần áo để thay, ở trên tầng 2 phòng ngủ mới có quần áo. Cô bước đến, hít thở sâu, bước lên bậc thang thứ nhất, lại như lúc trước… A..ui… khi bước lên càng dùng nhiều lực ở đùi và hông, càng đau hơn.
Thế Anh thì vẫn đang mải mê ngắm nhìn kiến trúc ngôi nhà, đến khi nghe được tiếng cô Ngọc Lan mới quay đầu lại, cô Ngọc Lan cũng nhìn hắn, 4 mắt chạm nhau, mà không phải là 6 mắt mới đúng vì cô Ngọc Lan còn cặp kính cận nữa, bằng cách thần kỳ nào đó, khi cô ngã cặp kính của cô không bị văng ra ngoài. Cô Ngọc Lan định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.
Thế Anh nhìn và lập tức hiểu ra, đi đến bên cô Ngọc Lan: “Em đỡ cô lên nhé”
Cô Ngọc Lan hết cách rồi, bên dưới của cô cái váy vẫn còn ướt làm cô rất khó chịu: “ừm”
Nhưng tình huống này hơi oái oăm, đi xuống thì Thế Anh đi trước để đỡ, giờ đi lên chẳng nhẽ lại đi trước kéo cô Ngọc Lan lên? Không được. Hay là ở dưới đẩy cô lên? Cũng không xong. Cả 2 người đang miên man suy nghĩ, thì thế anh bỗng hớn hở nói: “Hay là em bế cô lên nhé”
Cô Ngọc Lan: “Không được”
Thế Anh: “Giờ không có ai nhìn thấy, cô không phải ngại đâu”
Cô Ngọc Lan: “Không phải” rồi quay mặt đi mặt hơi đỏ lên.
Thế Anh: “Em không làm gì cô đâu mà cô phải lo”
Cô Ngọc Lan vẫn kiên quyết: “Không được” rồi cắn môi như là kiên định với ý nghĩ của mình, tay nắm chặt lan can. Cô bước lên bậc thứ 2 ….a….. tiếng cô vang lên.
Bậc thứ 3 …ui… được 3 bậc cảm giác đau đớn phần hông khiến cô như sắp trào nước mắt. Nếu bước tiếp chắc được 5 bậc là cô khóc luôn, đau quá. Cả 2 im lặng không nói gì, cô Ngọc Lan cũng không quay mặt lại, cứ thế cả 2 bất động một lúc, cô Ngọc Lan lúc này tiến không được lùi cũng không xong, tình thế đang rất thảm. Hông cô mỏi nhừ, giờ chỉ ước mình đang nằm trên giường thì tốt biết bao.
Bỗng, một tay Thế Anh chạm vào lưng cô rồi luồn qua nách. Khiến cô Ngọc Lan rùng mình “…Aaaa…, em làm gì thế?”
Thế Anh: “Em bế cô lên, cô định đứng đây cả buổi sáng đấy ạ?”
Cô Ngọc Lan lo lắng, mắt đảo nhìn xung quanh: “Nhưng mà…”
Thế Anh: “Em còn có tiết 3 nữa đấy, nhanh không em trễ mất rồi”
Cô Ngọc Lan miễn cưỡng: “Giờ phải làm thế nào?”
Thế Anh: “Cô hơi khom người xuống để em bế”
Cô Ngọc Lan: “…”
Thế Anh bế xốc cô Ngọc Lan lên, cô rên lên …a…
Thế Anh: “Có đau nhiều không ạ? Hơi khom lưng với đùi lại nên sẽ tác động đến hông, cô gắng chịu đựng chút nhé”
Thế Anh như được tiếp thêm sức mạnh, giờ đây công lực của y đã tăng lên 200%, giờ phút này Thế Anh cảm tưởng sức mạnh của mình có thể bế được 2 cô Ngọc Lan luôn chứ đừng nói là 1. Thế Anh dùng lực bế cô lên bậc kế tiếp.
Cô Ngọc Lan: “Ui…. Nhẹ thôi, cô đau” rồi một tay cô vòng tay ôm lấy Thế Anh để cho chắc chắn.
Cứ mỗi bậc thang đi lên, cô Ngọc Lan lại “ư” một tiếng, không biết vì đau hay vì sao nữa. Nhưng đối với Thế Anh đó như một liều thuốc “Xuân Dược” trong phim kiếm hiệp vậy, làm hắn duy trì sức lực tràn đầy, không biết mệt mỏi. Đến bậc thang trên cùng thả cô Ngọc Lan xuống Thế Anh mới thở hắt ra, tay mới cảm thấy hơi tê. Nhìn lại tay mình giờ đã ướt, áo cũng đã ướt vì tiếp xúc với chiếc váy ướt đẫm của cô.
Cô Ngọc Lan cứ thế tiến đến phòng ngủ, không quay mặt lại, rồi “Cạch” một tiếng cô biến mất khỏi tầm mắt của Thế Anh. Thế Anh cứ đứng như trời trồng ở đó một lúc lâu. Rồi cô đi ra, trên tay cầm theo một bộ đồ mặc ở nhà kín đáo, nội y cô đã bọc ở bên trong, chỉ nhìn thấy loáng thoáng một mảnh viền nội y đen lộ ra một ít.
Cô Ngọc Lan vẫn không nhìn vào Thế Anh, bước từng bước đến nhà vệ sinh bật công tắc đèn ở ngoài rồi đóng cửa lại. Đang chán vì không biết làm gì, Thế Anh lại nhìn ngang, ngó dọc ngắm tầng 2 của ngôi nhà giết thời gian. Liếc qua liếc lại, bỗng mắt Thế Anh sáng ngời.
Trong phòng tắm, có thể lờ mờ nhìn thấy hình ảnh của cô Ngọc Lan qua lớp kính màu trắng đục, cô đang cởi bỏ chiếc áo sơ mi, từng chiếc từng chiếc cúc được cô cởi ra. Thế Anh như bị thôi miên, cứ thế bước về phía trước… từ lúc nào tay thế anh đã nắm ở nắm cửa… Cạch… AAaaa…
————————————————————————————————–
Ting ting…
Tiếng chuông tin nhắn làm tôi tỉnh dậy. Những thứ vừa rồi hóa ra chỉ là mơ.
SMS từ anh Lâm: “Chiều nay có đi tập gym ko?”
Tôi: “Em có, 5h chiều anh nhé”
Anh Lâm: “A hôm nay không đi được, vợ anh hnay bị ngã, chắc em cũng biết”
Tôi: “Vâng, cô Lan bị trượt chân ngã, mà cô đỡ chưa a, em nhắn tin không thấy cô trả lời”
Anh Lâm: “Đỡ rồi e, gọi cho a, hết ca sáng a xin nghỉ về luôn, định đưa chị đi bệnh viện khám coi thử, nhưng vợ a bảo vẫn đi lại được, dùng miếng dán giảm đau, xoa ít thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi một chút chắc không sao”
Tôi: “Vâng, mong là cô không bị sao”
Anh Lâm: “Hồi sáng, em đưa vợ a về à”
Tôi: “Không a, lớp trưởng lớp e đưa về”
Anh Lâm: “Con gái à”
Tôi: “Con trai a ạ”
Anh Lâm: “Ok thank e”
Chiều hôm nay, tôi đi tập Gym một mình, hôm nay tập các bài cơ đùi, bụng. Đến tối về mới thấy tin nhắn của cô Ngọc Lan: “Hồi sáng cô đau quá, giờ đỡ hơn rồi, cảm ơn em”. Đầu tôi vẫn đang quanh quẩn với những suy diễn linh tinh, kèm theo giấc mơ hồi trưa làm tôi cứ cảm thấy day dứt khó chịu. Tôi muốn sang thăm nhà cô, nhưng không biết lấy lí do gì, một mình qua đó thì ngại quá.
Tôi quyết định liên hệ với Thế Anh hỏi xem hắn có rảnh không để ngày mai (thứ bảy) hoặc chủ nhật rảnh thì đại diện lớp qua thăm hỏi cô một chút, rủ cả đứa con gái lớp phó đi.
Ngày hôm sau khoảng 8h sáng, cả team có 6 đứa lận, tôi, Lớp trưởng, lớp phó, Tùng, và 2 bạn nữ nữa. Chúng tôi mua một chút hoa quả làm quà. Đến nhà thì cả anh Lâm và cô đều ở nhà, mọi người chào hỏi rồi thăm hỏi cô. Cô đã đi lại bình thường, chỉ hơi đau, đi cầu thang thì hơi khó khăn một chút, nhưng có thể tự đi được.
Ngồi nói chuyện được một lúc mấy thanh niên đã có dấu hiệu muốn đi về hẹn hò yêu đương cuối tuần rồi, cả đám chào để đi về, tôi thì trọ ngay gần bị anh Lâm gọi lại. Trong chậu nước có một con cá Tầm cỡ vừa, nặng hơn 2kg đang giãy đành đạch, nước bắn tứ tung.
Anh Lâm kể: Anh chị hồi trước có thuê một cô giúp việc, nhưng do con dâu mới sinh con, nên phải về chăm cháu nội. Đợt này anh chị đang thuê một bạn nữ sinh viên, nhưng lại không ưng lắm, có đôi chút vụng về. Giờ anh chị đang tìm người giúp việc mới, em có ai biết làm việc nhà với nấu ăn thì giới thiệu cho anh chị.
Công việc thì khá đơn giản: Chỉ cần phụ anh chị lau, dọn nhà vào buổi chiều và nấu bữa tối thôi. Bởi vì: Anh Lâm thì đi làm cả ngày rồi, không có thời gian, còn cô Ngọc Lan thì có hôm dạy buổi sáng hôm dạy buổi chiều, ở nhà cũng có thời gian rảnh, nhưng anh không muốn cô quá vất vả và bị áp lực vì việc nhà. Cả 2 anh chị sẽ có thêm thời gian rảnh để bên nhau, thư giãn… Tập thể thao rèn luyện sức khỏe, hưởng thụ cuộc sống và mong muốn lớn nhất tâm lý thoải mái để nhanh nhanh có em bé.
Trở lại với con cá Tầm. Đối với người chưa từng làm qua cá Tầm thì thử thách này khá khó nhằn, vì cá Tầm có đặc điểm rất riêng, đầu tiên là thân cá rất nhớt, thứ hai vẩy rất cứng. Đặc biệt nhất là cá Tầm không có xương, mà toàn thân là sụn, cá tầm thịt rất thơm ngon và không tanh như các loài cá khác.
Tôi đã từng đôi lần làm thịt cá Tầm do vậy, không quá bỡ ngỡ trước việc sơ chế và chế biến món cá này. Từ hồi nhỏ tôi đã phải phụ giúp gia đình để bán hàng tạp hoá nên buổi chiều muộn chúng bạn đi đá bóng, là lúc tôi đang loay hoay bán hàng phụ mẹ giờ đó cũng khá đông khách, sau này ba mẹ tôi mở thêm 1 quán ăn nhỏ, ba tôi khá tâm huyết với nghề nấu ăn này, và tôi cũng thường xuyên phụ ba tôi nấu, khi lớn hơn, tôi dần dần đảm dương một phần công việc của ba, kể cả giết mổ, làm thịt.
Khi đi học có laptop tôi hay xem video nấu ăn trên mạng, vì đã từng nấu ăn và cũng thích nấu ăn nên tôi hiểu họ đang làm gì và nhớ được sơ sơ công đoạn và nguyên liệu mà họ làm.
Khi đi học có laptop tôi hay xem video nấu ăn trên mạng, vì đã từng nấu ăn và cũng thích nấu ăn nên tôi hiểu họ đang làm gì và nhớ được sơ sơ công đoạn và nguyên liệu mà họ làm.
Cá tầm, món ăn cũng khá mắc tiền, quán ăn bình dân thì thường sẽ không làm món đó, chỉ có khi có nhà nhờ mổ hộ, hoặc đặt để chúng tôi làm giúp. Sở dĩ là như vậy là cá tầm chủ yếu mua ở nơi xa về, cá tầm sống rất dai nên vận chuyển một thời gian nó cũng không chết được đâu, do vậy họ thường hay mua sống về tự mổ hoặc nhà nào bận thì nhờ chúng tôi mổ giúp ăn cho tươi ngon chứ không mua kiểu mổ sẵn.
Dự định sẽ làm 3 món: Lẩu, nướng, rang muối. Món đầu tiên là nấu lẩu nên tôi cùng anh Lâm đi chợ mua thêm các nguyên liệu: Xương ống, rau, các loại rau thơm, ớt, măng, đậu, gừng, cà chua, xả, dứa, bún, đậu phụ… Riềng, mẻ để làm món nướng.
Về nhà, hầm xương làm nước dùng, đun một nồi nước nóng, trần sơ qua toàn bộ con cá, dùng dao đánh hết lớp vẩy cứng, cắt bỏ toàn bộ vây, cùng với đó là đánh sạch hết lớp nhớt trên thân cá. Cắt phần đầu, cắt phần đuôi dài bằng 1/3 thân cá. Phần giữa thì mổ lưng chia đôi phần sụn lưng, loại bỏ nội tạng.
Món lẩu: Phi thơm hành khô, gừng, tỏi. Xào cà chua, Cho đầu cá, dứa, ớt, măng, xả, gia vị, xào qua, rồi chế nước hầm xương vào.
Món nướng: Cắt 9 miếng cá vừa ăn, xay nhuyễn các gia vị: Riềng, mẻ, mắc khén, gia vị, cho vào lò nướng 30 phút.
Món rang muối: cắt thành miếng hơi vuông, tẩm ướp gia vị, lòng đỏ trứng gà, bột chiên giòn, chiên cá đến vàng giòn, chiên thêm xả, tỏi. Rắc muối bột lên rồi bày ra đĩa.
Cắt tỉa hình bông hoa trang trí từ củ cà rốt, một số loại rau thơm trang trí rồi bày biện món nướng với món rang muối ra đĩa, nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Nồi lẩu sau một thời gian đã sôi ùng ục, hương thơm hấp dẫn. Anh Lâm mang một chai rượu được đồng nghiệp anh tặng, rượu được rót ra 3 chén, chúng tôi cùng uống, cô Ngọc Lan chỉ nhấp môi, chứ không uống. Món cá Tầm rất lạ miệng nên cả 3 người ăn rất nhiệt tình, vừa ăn 2 vợ chồng cô vừa tấm tắc khen ngon. Rượu thì chủ yếu là tôi với anh Lâm uống, chén thì anh mời, chén thì tôi mời, rồi tôi còn mời cả cô Ngọc Lan uống nữa mặc dù cô đang bị đau nhưng đang không dùng thuốc nên cô cũng uống một ngụm, mặt cô hồng lên nhìn rất mê người, có khi làm một ngụm rượu lại có tác dụng giảm đau ấy chứ.
Ăn uống no say lúc đó đã hơn 12h, ăn lẩu nhiều nước nên no căng hết bụng, tôi với anh Lâm dọn nhanh rồi anh Lâm với cô Ngọc Lan lên tầng 2 nghỉ ngơi, ăn no rượu vào phê quá làm tôi cực kỳ buồn ngủ, đành mượn tạm sofa ngủ tại trận luôn, rượu vào làm tôi ngủ rất ngon và sâu, mơ một giấc mơ kỳ lại gì đó mà đến lúc tỉnh tôi không thể nhớ nổi.
Tôi mới thức dậy thì thấy cô Ngọc Lan đã trong bếp đang dọn dẹp: “Cô đang bị đau, để em dọn cho”
Cô Ngọc Lan: “Không sao em, việc nhẹ nhàng thôi”
Tôi: “Cô cứ nghỉ ngơi đi để em dọn, mấy khi em được sang nhà cô chơi”. “Mà mới dậy em thấy hơi khát, nhà mình có chanh, hay cam không cô”
Cô Ngọc Lan: “Có chanh đấy, để cô đi pha nhé”
Tôi: “Pha nhiều cho cả anh Lâm nữa nhé, trong này để em dọn cho”
Cô Ngọc Lan: “Ừ”
Dọn dẹp nhanh, nhận lấy cốc nước chanh mát lạnh từ tay cô, tu ừng ực một hơi hết sạch, không quên ngắm nhìn cô thêm lần nữa rồi cầm túi rác đi đổ rồi về luôn. Về đến nhà vẫn thèm ngủ, làm thêm một giấc nữa đến gần 5h mới tỉnh. Chiều nay đi tập Gym, Lại nhớ ra vừa rồi uống rượu, mấy buổi tập trước coi như đi tong.
Qua đầu tuần sau, dự báo thời tiết: Cơn bão số 3 đang tiến vào đất liền. Những tiếng Sét xé ngang màn đêm tĩnh lặng, từng đợt từng đợt điên cuồng, mỗi lần sét đánh là cả không gian chớp lên sáng rực, cảm tưởng nó đánh vô nhà tôi là tôi banh xác, sẵn trong lòng đang nghĩ đến việc xấu, sợ bị trời phạt. Gần 12h đêm, bỗng có cuộc gọi từ anh Lâm, “Em ơi có ở trọ không, vợ anh vừa gọi bảo ở nhà vừa bị sét đánh hay sao ấy, cô vừa khóc vừa gọi cho anh”. “Em…”. Bỗng …BÙM… một tiếng sét xé toạc màn đêm.
Tôi sợ quá ngắt cuộc gọi luôn, bởi vì tôi sợ khi sét đánh, mà mình dùng thiết bị điện và sóng điện thoại thì rất nguy hiểm. Điện thoại liên tục vang lên tiếng chuông, tôi không dám nghe, định tắt nguồn luôn, nhưng anh Lâm cứ gọi. Một lúc sau thấy tiếng sét ngớt đi tôi mới dám nghe. “Alo, Sấm sét ghê lắm anh ơi, anh đang ở đâu mà không có nhà”. Lại có tiếng sét đùng đùng, tôi giật bắn mình, trùm kín chăn, còn anh Lâm lại càng khẩn trương hơn nói: “Anh đang đi công tác với sếp, hàng xóm ở gần có số anh đều gọi nhưng họ không bắt máy, ông thì tắt nguồn rồi, anh chả biết làm thế nào, đánh liều gọi cho em vậy”.
Tôi: “Nhà anh chị có chống sét lo cái gì, em đây mới sợ cái phòng trọ bé xíu này chả biết sét nó đánh tan lúc nào”
Anh Lâm: “Đi sang nhà anh xem giúp anh như thế nào, đi”
Tôi: “Em đang sợ chết khiếp, ngồi co do ở phòng đây, không dám đi đái luôn ấy”
Anh Lâm: “Coi như anh xin em, qua đó xem chị thế nào giúp anh một tí, về anh sẽ trả công, được không?”
Tôi: “Em chết rồi thì anh trả công kiểu gì được, sấm sét ghê thấy mẹ luôn, em ra ngoài đó nó dí 1 cái là em đi”
Anh Lâm: “Không sao đâu, ở gần, chạy vù cái là đến”
Tôi: “Thôi được, em đánh liều cả tính mạng của em vì anh đấy”
Anh Lâm: “Gì mà nghê nghiêm trọng vậy”
Tôi: “Thế thôi, em chả sang đâu”
Anh Lâm: “Thôi được rồi, anh sẽ trả công xứng đáng, được chưa, sang đi”
Tôi: “Nhớ đấy!”
Anh Lâm: “Ừ, Ừ… sang luôn nhé”
Tôi cúp máy, vai diễn vừa rồi thật quá đạt, ngay lúc anh Lâm nói chỉ có cô Ngọc Lan ở nhà một mình thì ngay lập tức tôi muốn chạy sang đó rồi, nhưng phải kì kèo làm giá để đánh lạc hướng. Nếu như tôi mà sang Hollywood thì các nhà đạo diễn sẽ phải quỳ rạp xuống chân tôi cầu xin tài năng xuất chúng này đóng vài bộ phim, giải Oscar chắc chắn nằm trong tầm tay.
Tôi mở cửa, ôi thôi gió rít ầm ầm, sấm chớp điên cuồng, thỉnh thoảng những tia sét đánh xuống như muốn trừng phạt trần thế vậy, bầu trời sáng bừng. tôi có chút chột dạ, hiểm ác như mình lỡ mà đi ra ngoài đường sợ rằng sét đánh không trượt phát nào.
Nhưng vì nghĩ đến cô Ngọc Lan đang sợ hãi, trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn bảo vệ cô. Không chần chừ thêm một giây nào nữa, tôi nhanh chóng cầm ô phi sang nhà cô Ngọc Lan, bấm chuông liên hồi, mãi không thấy phản hồi gì, bỗng nổi gió to cuốn bay cái ô của tôi, mưa như trút nước khiến tôi ướt như chuột lột, tôi điên cuồng ấn chuông cửa, cuối cùng cô Ngọc Lan đi ra, ngó thấy tôi, cô mở cửa. Người co do sợ hãi, mắt ướt nhòe.
“Anh Lâm gọi cho em, nhắn qua xem cô như thế nào”.
Tôi đi vào trong nhà, tối om vì mất điện, mặc dù đã mất điện nhưng vẫn phải ngắt hết nguồn điện để đảm bảo an toàn, chỉ có ánh sáng từ đèn pin điện thoại. Cả người tôi lạnh run vì nước mưa. Cô hiểu ý, dẫn tôi lên tầng 2 để thay đồ. Cô mang cho tôi một bộ đồ ở nhà của anh Lâm. “Em không mặc cái này”, Cô Ngọc Lan: “Hả, không mặc cái này thì mặc cái gì”, tôi: “Em ở không vậy thôi”.
Cô Ngọc Lan lúc này cứng đờ, môi mấp máy nhưng không nói được gì: “…”, tôi tiến đến sát người cô, dồn cô vào góc tường, mặt tôi càng lúc càng gần cô, mặt cô đỏ bừng, rồi chuyển sang trắng bệch, hơi thở gấp gáp, hoảng sợ: “Em định làm gì”.
Tôi không trả lời cứ thế dí sát người cô, đến lúc gần chạm vào đôi môi cô, cô ngoảng mặt quay đi tránh đôi môi tôi, tôi khẽ thì thầm vào tai cô: “Cho em mượn đồ ngủ của cô nhé”
Mắt cô trợn ngược: “Hả”
Tôi: “Cho em một lần được là chính mình, được không?”
Mắt cô tròn xoe, kiểu: Really, cô mở miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi.
Đến lúc chọn đồ thì cô quay sang nhìn tôi. Tôi suýt thì chảy máu mũi, đứng sau soi vào lưng cô mới để ý cái áo ngủ 2 dây màu trắng lưng trần, cô không hề mặc áo ngực. Lúc cô xoay người từ ánh đèn pin điện thoại soi vào tôi có thể nhìn thấy phía trước, bộ ngực cô nổi lên rất rõ. Tôi cực lực khống chế bản thân, không được bộc lộ ra dục vọng dâng trào trong người mình.
Cô chọn cho tôi một cái váy ngủ màu hồng nhạt đưa cho tôi, “bình thường cô ngủ không mặc nội y ạ”, “À ừ, cô quên mất” rồi đưa cho tôi một bộ đồ lót nữa. Tôi cầm bộ đồ ngủ đi ra phòng tắm, cởi bỏ quần áo đang ướt, thay vào bộ đồ ngủ của cô.
Ôi nó thơm kinh khủng, tôi cầm quần lót của cô, đưa lên ngắm nhìn rồi hít hà mê say. Thực ra ý định của tôi không phải là giả làm BD là cứ bị cô Ngọc Lan gán ghép như vậy thành ra tôi diễn như vậy luôn, với cả mượn đồ cô Ngọc Lan chủ yếu là để sờ, ngắm, ngửi đồ cô mặc. Thật là biến thái mà.
Thay xong bộ đồ ngủ, cảm giác thật mềm mại, dễ chịu, tôi trở lại phòng ngủ. “Nhà cô có nến không?”. “Có nhưng ở tầng 1, lâu rồi không dùng, để ở nhà kho”.
Chúng tôi lại mò xuống nhà kho, bới tung lên mới tìm thấy, quay lại phòng ngủ cô Ngọc Lan, dùng 2 ngọn nến, thắp sáng cả căn phòng, lúc này cô lại quay sang nhìn tôi cười cười.
Tôi cầm lấy 2 cây nến khác: “Thôi em đi đây”
Cô Ngọc Lan ngạc nghiên: “Đi đâu cơ”
Tôi: “Thế em ngủ cùng cô ở đây luôn nhé, em xuống tầng 1 ngủ sofa”
Cô Ngọc Lan: “Còn 2 phòng ngủ ở bên cạnh nữa, nhưng lâu rồi không có ai ở”
Tôi: “Phòng lâu không ở mùi khó chịu, khó ngủ lắm, em ngủ sofa thôi”
Cô Ngọc Lan: “Thế cũng được”
Tôi ôm lấy một cái chăn: “Em ở dưới, có gì cứ gọi em nha, bai bai”
Cô Ngọc Lan: “Ừm”
Xuống dưới Sofa ngủ, cảm giác ở nhà kiên cố khiến tôi an tâm hơn, bị phá giấc mệt mỏi khiến cơn buồn ngủ kéo đến thật nhanh, thỉnh thoảng bị giật mình bởi tiếng sét đánh, không hiểu sao đợt này sét đánh kinh khủng như vậy, sấm sét như dội bom liên hồi, nhưng tôi quen dần và chìm vào giấc ngủ.
Giữa đêm, trong cơn mơ màng, tôi cảm giác có tiếng bước chân, rồi có người tiến đến gần tôi, có thể đó là mơ, tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, khoảng hơn 6h30 tôi được anh Lâm đánh thức: “Anh về lúc nào vậy”
Anh Lâm: “Anh vừa mới về”
Tôi nhìn điện thoại: “Thôi chết, sắp bị muộn học rồi”
Tôi tốc cái chăn lên, chợt nhận ra mình đang mặc bộ đồ ngủ của cô Ngọc Lan, anh Lâm tròn mắt nhìn tôi, tôi cầm cái chăn chạy vội lên nhà vệ sinh tầng 2, thay lại bộ đồ ướt của tôi hôm qua rồi chào anh Lâm đi ra về trong sự ngơ ngác của anh. Cô Ngọc Lan cũng đi từ phòng ra, tôi chào rồi chạy như bay về nhà.
Ra ngoài trời vẫn mưa lất phất, cành cây gãy, vũng nước vẫn còn đọng, tạo nên khung cảnh rất hỗn độn, tôi chạy về phòng, vệ sinh, thay quần áo rồi chạy lên lớp, dù muộn nhưng vẫn phải đi, bỏ tiết 1, nhưng học tiết 2-5, còn hơn là bỏ một buổi học.
Tôi tự nhủ rằng bữa sau phải ăn ít lại không thì sẽ xôi hỏng bỏng không.
.
.
Tắm rửa, cơm nước xong xuôi, tôi lại ngồi vào máy tính lướt web, đọc tin tức, đến lúc lướt FB trong đầu lại có suy nghĩ muốn nhắn tin hỏi xem cô Ngọc Lan với ông chồng đi tập thế nào.
Tôi: “Hôm nay đi tập cô cảm thấy thế nào ạ?”
Cô Ngọc Lan: “Khá mệt, nhưng cô thấy người mình khỏe ra”
Tôi: “Em thì suýt không cầm nổi bát cơm đây”
Cô Ngọc Lan: “haha, giống chồng cô thế, tay anh ấy lúc cầm bát ăn cơm cảm giác cứ run run”
Tôi: “Em tập tạ mỏi quá, cho em đi tập Aerobic với cô nhé”
Cô Ngọc Lan: “Hợp lý, qua đó em sẽ là người đẹp trai nhất hội, hihi”
Tôi: “Thôi khỏi, em ở bên này ngắm anh đẹp trai 6 múi của em là được rồi”
Cô Ngọc Lan: “Mê zai thì đầu thai cũng không hết” “Mà cô bảo này, lúc không ở trường đi ra đường thì gọi cô là chị cũng được, để mọi người không chú ý”
Tôi: “Gọi như vậy em không quen luôn ấy, như thế có hơi thất lễ không ạ”
Cô Ngọc Lan: “Cô hỏi chồng cô rồi, gọi là chị thì mọi người sẽ không để ý và săm soi, mọi người cứ nhìn làm cô không được tự nhiên ấy”
Tôi: “Vâng, thưa Sư Tỉ”
Cô Ngọc Lan: “Haha”
Cuộc sống sinh viên cứ trôi qua như vậy, tôi thì tính đi làm thêm kiếm thêm thu nhập, phụ giúp gia đình. Bởi vì tất cả các tiết của tôi đều chọn học buổi sáng. Buổi chiều thời gian khá rảnh rỗi.
Sáng sớm thức giấc, tay vẫn còn cảm giác mỏi, đánh răng, rửa mặt xong cắp sách đến trường, trên đường tiện thể mua một ổ bánh mì pate đem đến lớp ăn, hôm nay là ngày cuối tuần, ngày tôi trông mong nhất. Đến lớp từ rất sớm, xem lại bài vở, các sinh viên khác cũng dần dần đến lớp, từ lúc nào đã ồn ào náo nhiệt như họp chợ, rồi tiếng chuông …Reng… liên hồi. Hôm nay tôi quyết định sẽ ngồi lên bàn trên (dãy bàn thứ hai), không ngồi bàn cuối nữa.
Có tiếng bước chân đến gần, rồi đi vào lớp, một bóng hình xinh đẹp lại xuất hiện, cô hôm nay mặc bộ sơ mi dài tay quần tây đơn giản, giầy gót thấp, đế vuông, nổi bật trên mặt là cặp kính cận và đôi môi hồng gợi cảm.
Cô bước lên trên bục giảng, cả lớp đứng dậy.
Cô Ngọc Lan: Good morning class.
Cả lớp: Good morning teacher.
Cô Ngọc Lan: Sit down please. Last week, we learned…, today we learn lesson…
Cô đi vào lớp với gương mặt lạnh lùng, không cảm xúc, lúc chào cả lớp mặt cô chỉ thoáng mỉm cười, rồi ngồi xuống mặt lại trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc.
Đến giờ khắc quan trọng nhất, đó là “điểm danh”. Từng người từng người một giơ tay khi được nhắc tên, tên tôi ở gần cuối nên mãi mới đến lượt… Khải Nguyên… Tôi với gương mặt hớn hở, dơ cao tay để cô nhìn thấy mặc dù ngồi rất gần ở dãy giữa bàn thứ 2, cô chỉ nhìn lướt qua tôi, rồi rất nhanh lại gọi tên người khác.
Cuộc điểm danh kết thúc, cô cất sổ, tuy nhiên lại có thêm 1 tên nào đó đến muộn, xin vào lớp, cô hỏi lí do đi muộn và thông báo đã điểm danh xong rồi nếu ai đi muộn vào sau cô, cô sẽ không điểm danh nữa và coi như vắng mặt. hắn ta vẫn xin đi vào lớp để học. “May I come in”
Cô thông báo, lớp chúng ta là ghép từ nhiều lớp trong khoa Kinh tế lại với nhau, do vậy, để quá trình học diễn ra suôn sẻ, cô cần một bạn hỗ trợ cô trong việc quản lý lớp học, điểm danh… trước khi cô lên lớp giống như một lớp trưởng. Có bạn nào tự ứng cử vị trí này không? Bạn đó sẽ được cộng điểm vào điểm 30% (30% là điểm đánh giá quá trình học, 70% là điểm bài thi).
Tôi thì đang đắn đo, mơ mộng được làm trợ lý của cô, được gần và hỗ trợ cô trong lớp học. Đang bay bổng với trí tưởng tượng của mình về tương lai tốt đẹp với cô, thì tên đi học muộn lại đứng lên ứng cử. Cả lớp lại cười Ồ lên.
Tuy nhiên cô lại nhận hắn làm “Lớp Trưởng”, cô giải thích: Để hỗ trợ cô quản lý các bạn từ nhiều lớp khác nhau, cô cần một bạn năng động, hoạt bát, nhiệt tình, đúng giờ. Không quan trọng là bạn đó có học tốt môn của cô hay không và cần thêm một bạn “Lớp phó” nữa
Tôi vẫn còn hi vọng, nhưng lại đắn đo làm “phó” cho thằng kia thấy không ổn lắm, nên chắc là thôi, bỏ qua. Rất nhanh có một bạn nữ đã “ứng cử” vào vị trí “lớp phó” và được cô nhận luôn.
Bắt đầu vào học, cô viết và hướng dẫn đọc phát âm một số từ mới trong bài học. Rồi gọi 2 bạn đứng lên đọc hội thoại, vẫn là tên đi muộn và một bạn nữ nữa đọc đoạn hội thoại, mà tên đi muộn nhìn đểu đểu thế thôi mà vốn từ và phát âm khá chuẩn. Tôi có chút ghen tị với hắn.
Cô Ngọc Lan viết bảng, lúc ban đầu là đứng thẳng lưng, sau đó hơi khom lưng cúi người viết xuống, tiếp đến là cô ngồi hẳn xuống để viết, vì từ mới nhiều cô còn viết thêm phần phiên âm nữa nên khá tốn diện tích, hôm nay cô mặc quần dài nên thoải mái vận động, tôi còn có thể nhìn thấy viền quần lót của cô nổi lên ở mặt sau cặp mông căng tròn đó.
Suýt nữa thì phụt máu mũi, lưng chiếc quần lót màu trắng còn thấp thoáng hiện lên khi cô ngồi. Chiếc sơ mi mỏng manh của cô cũng hằn lên những chi tiết của áo ngực màu trắng, lúc cô giảng bài, chỉ vào hướng dẫn đọc từ mới, cô xoay ngang người, bộ ngực của cô phập phòng sau vạt áo, qua khe hở giữa hai chiếc cúc áo có thể nhìn vào phía bên trong màu áo lót của cô.
Lúc đọc từ mới, cô dùng thước bắt đầu chỉ các từ mới trên bảng, từ trên xuống dưới, rồi đọc ngược lại từ dưới lên trên, đầu óc tôi ù ù, u mê, tôi đang tưởng tượng đến cô đang chỉ vào các vị trí nhạy cảm trên người mình bắt đầu từ đôi môi, đến cổ trắng ngần, ngọn núi đôi đầy đặn, đến vùng bụng thon gọn, rồi chỉ tiếp xuống vòng 3 với cặp mông căn tròn rồi cuối cùng là cặp đùi dài miên man. Mỗi lần cô chỉ vào một từ tôi lại nhìn sang vị trí tương ứng trên người cô.
Sang tuần tiếp theo, tên đi học muộn (Lớp trưởng) tên Thế Anh, sau tiếng chuông báo vào lớp bắt đầu điểm danh, được một nửa danh sách thì cô Ngọc Lan đến. Hôm nay cô mặc một chiếc áo voan tay dài màu trắng, váy bút chì màu đen, giầy gót thấp. tóc xõa và cặp kính cận quen thuộc. 2 tiết hôm nay từ mới ít, nên không được ngắm cô cong mông lên để viết bảng, những cơn gió khuyếch tán mùi hương thoang thoảng của cô.
Hôm nay nặng về chữa bài tập liên quan đến chia động từ, mẫu câu. Một số người được cô gọi lên bảng để chữa bài tập, số lượng bài cũng khá nhiều, tôi hôm nay cũng vớt vát xung phong lên bảng làm bài tập, là bài tập cuối cùng luôn, phần này hơi khoai nên cũng ít người giơ tay, tôi thì cũng không tự tin về đáp án là đúng hay sai, cứ giơ tay lên làm thử, sai thì sửa thôi. Tôi là người khá cẩn thận nên viết chữ cũng khá được, để lấy lòng cô tôi nắn nót viết từng chữ, đến khi còn lại mỗi một mình trên bảng.
Cô bắt đầu chữa bài tập, đến khi chữa xong của một người tôi mới viết xong và đi xuống, đi qua cô, cả người cô tỏa ra một mùi hương thơm phức, ngào ngạt. theo thứ tự cô bắt đầu chữa từ trái sang phải, cứ mỗi lần chữa bài cô lại lùi từ trái qua phải, miệng cô thao thao bất tuyệt giảng dạy, trường hợp này thì chưa như thế nào, câu này phải dùng từ nào… Cô giải thích rất chi tiết và dễ hiểu, mọi người đang rất tập chung để ghi chép. Bỗng …A… một tiếng.
Mắt tôi nhìn lên trên bảng, cả thân người cô đổ ầm xuống phía dưới bục giảng, do cô chăm chú giảng bài không để ý và cứ thế lùi ra sau hết chiều dài của bục giảng, và thế là cả người cô đổ ầm xuống phía dưới…Bẹp… cái chậu nước rửa tay vỡ tan, nước chảy ra lênh láng, bình nước uống cũng đổ sập, nhưng không vỡ, chỉ nước ở chậu rửa tay vỡ tan dưới sức nặng của cặp mông cô.
Đám con trai đứng phắt dậy rồi chạy sang đỡ cô, tôi cũng đến nhưng không kịp đỡ cô, thằng Lớp trưởng nó đã nhanh tay luồn qua nách, đứng sau dùng sức đỡ cô dậy, cả người cô như mềm nhũn không còn chút lực nào, vừa mới đứng dậy được đã lại quỵ xuống, hắn lại vòng tay ôm lấy bụng cô kéo lại ép chặt vào người hắn, cả người cô mềm nhũn và đang ở thế quỵ xuống nên khi trượt xuống tay hắn không thể giữ chặt, đến khi ngực cô chạm vào tay hắn mới giữ cả thân người cô không bị trượt xuống, hắn ép sát, nắm chặt và kéo cô đứng lên một lần nữa.
Váy cô đã ướt nhẹp, những dòng nước cứ thế liên tục chảy từ chiếc váy xuống đầu gối và xuống chân cô, ở phần bụng một ít nước thấm lên chiếc áo trắng của cô, làm nổi lên phần bụng cô, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy lỗ rốn của cô.
Lúc này cô Ngọc Lan đã bắt đầu hoàn hồn sau một pha ngã thất điên bát đảo, thằng lớp trưởng thì tay vẫn cứ giữ chặt cô, cả người trước của hắn áp sát chặt vào phía sau của cô, phần bên dưới của hắn áp vào mông cô, người cô hơi đổ về phía trước, tư thế cực kỳ đen tối. Khi cô đã tỉnh táo và nhận ra tư thế oái oăm đó, cô bảo hắn “Được rồi, không phải giữ cô nữa, cô tự đứng dậy được”, rồi cô đi về phía bàn đầu ngồi tạm ở đó.
Sau khi cô Ngọc Lan rời khỏi vòng tay của tên lớp trưởng, cả người hắn đơ ra, bên dưới, chiếc quần hắn cũng ướt vì chạm vào mông cô Ngọc Lan, tôi có thể nhìn thấy chiếc quần của hắn đã nổi cộm lên một thứ gì đó rất mờ ám. Rồi hắn vụt chạy về phía nhà vệ sinh. Cô Ngọc Lan sau một hồi mặt trắng bệch đã có chút ửng hồng.
Tôi thì nâng cái bình nước lọc lên giá nước, đám con gái thì phụ lau dọn, thấm nước. Được một lúc cô Ngọc Lan cũng đi ra ngoài, dáng người đi hơi khập khiễng, tôi định chạy ra đỡ, nhưng cô bảo cô không sao rồi hướng đi phòng vệ sinh.
Sau khi dọn dẹp xong, thì cô Ngọc Lan và tên Lớp trưởng Thế Anh cũng cùng nhau quay trở lại lớp. Váy cô mặc ôm sát phần mông, đùi nên viền chiếc quần lót nổi lên rất rõ, đặc biệt, sau khi trở lại, váy của cô nhìn nhăn nhó, nhưng đã không còn chảy nước xuống nhiều nữa, thi thoảng chí có một giọt nước vờn từ trên xuống dưới.
Cô thông báo, tiết này nghỉ sớm, các em về nhà xem trước bài mới. Rồi cô thu dọn sách vở để về, thằng Lớp trưởng cũng thấy thu dọn đồ đạc. Tôi lên hỏi cô có cần tôi đưa cô về không thì cô bảo không, cô tự đi được.
Tôi cũng thu dọn sách vở, và ra ngoài hành lang hóng gió, đợi tiết 3 4 5 tiếp theo. Nhìn ngắm ngôi trường của tôi, tươi xanh, nhưng quy hoạch lộn xộn, và nhiều tòa
Nhìn xuống bãi gửi xe, tôi thấy cô Ngọc Lan đang đứng đợi, rồi một lúc sau thấy thằng Lớp trưởng dắt xe cô đi ra, cô trèo lên yêu sau một cách khó khăn, cả người cô xoay về phía bên trái, hai chân chụm lại hướng phía bên trái, kiểu ngồi quen thuộc của con gái khi mặc váy. Tiếng xe vang lên, bắt đầu di chuyển chậm chậm, đi qua nhà để xe có một cái G, vì xe đi chậm qua đó nên có hơi mất cân bằng, tay phải cô theo bản năng vòng qua ôm bụng của hắn để không bị rơi ra khỏi xe, cả hai xa dần khỏi tầm mắt tôi đến lúc biến mất nơi lối rẽ.
Tôi cứ đơ người ra ở đó, đến lúc có thằng bạn cùng lớp tê Tùng đến vỗ vai tôi mới giật mình. Tôi hỏi có quen thằng Thế Anh lớp trưởng môn Tiếng Anh kia không? Thằng Tùng bảo tôi là Thế Anh ở cùng trọ với nó hay chơi game và nhậu nhẹt ở xóm trọ cùng nhau. Đứng chém gió hỏi chuyện linh tinh với thằng Tùng, khen cô Ngọc Lan xinh quá, lựa chọn học môn của cô thật là quyết định chọn môn học đúng đắn nhất thời sinh viên của nó, đến lúc chuông ra chơi vang lên, 15 phút sau tiếng chuông tiết 3 vang lên (Giữa tiết 2 và tiết 3 được nghỉ 15 phút).
Chúng tôi đi lên tầng 3, thằng Tùng nói bâng quơ một câu làm tôi giật mình: “Sao thằng Thế Anh chưa quay lại để lên lớp nhỉ? Về cũng lâu lâu trên 30 phút rồi ấy chứ”.
Tôi hỏi lại: “Thế Anh nó có tiết 3 nữa à”
Tùng: “Ừ, hôm nay nó có 5 tiết, tiết này nó học môn Đầu tư thì phải”
Tôi: “Chắc nó về thay quần áo, chưa kịp quay lại”
Đến lúc vào lớp đầu óc tôi cứ suy nghĩ lung tung, không biết thằng Thế Anh đưa cô Ngọc Lan về rồi có chuyện gì không? Sao hắn chưa quay lại? hay tại nhà xa quá hắn không kịp quay lại đúng giờ, thay cả quần áo nữa sẽ lâu, chắc lát nữa hắn mới đến!
Hết tiết 3, chả tiếp thu được gì ngoài suy nghĩ lung tung, tôi nhắn tin cho cô Ngọc Lan: “Cô về đến nhà chưa ạ, cô có bị sao không?” từng giây trôi qua, từng phút, chuông tiết 4 vang lên… rồi 15 phút… 30 phút… rồi hết cả tiết 4… tôi nóng lòng muốn gọi cho cô hỏi xem có chuyện gì xảy ra không, thì chuông tiết 5 vang lên, vội chạy vào lớp vì giáo viên đã đến. ngồi trong lớp cứ nhìn vào màn hình điện thoại, màn hình vẫn tối đen, đến giữa tiết bỗng màn hình điện thoại sáng lên, tôi vội vàng đảo mắt qua xem giảng viên có đang để ý tôi không rồi mở tin nhắn ra đọc:
Nhà mạng: “TANG 50% GIA TRI THE NAP TRONG NGAY…”
Tôi nghiến răng, cố gắng kìm nén cảm xúc bực tức trực trào trong người. Từng phút còn lại trôi qua đối với tôi như cực hình, nhìn vào đồng hồ treo trên tường, kim giây chỉ vào từng giây trên mặt đồng hồ, từng giây chậm chạp. tôi lại nghĩ đến cả thuyết tương đối của Albert Einstein về không gian và thời gian mặc dù chả hiểu cái mẹ gì ^^.
Đến lúc hết tiết 5, tôi quay lại hỏi thằng Tùng bạn cùng lớp (Chúng tôi đăng ký chọn giáo viên giống nhau nên học cùng một lớp): “Ông không đợi Thế Anh cùng về với nó à”
Tùng: “Không, thằng cùng lớp với Thế Anh nó bảo hôm nay thằng Thế Anh nó trốn rồi, không thấy đi học”.
Tim tôi đập thình thịch, đầu tôi vang lên những câu hỏi liên hồi: Sao hắn không quay lại học? Đi muộn nhưng xin phép vào muộn có lí do vẫn được mà? Liệu cô Ngọc Lan có bị làm sao không? Liệu hắn về nhà có vào nhà cô không? Chồng cô giờ đó chắc chắn là chưa đi làm về… Tôi đi về ghé qua chợ mua ít thức ăn rồi bước nhanh về phòng, bước đi vội vã, nhanh hơn mọi ngày.
Về đến xóm trọ, đảo mắt nhìn qua nhà cô thì cánh cửa nhà cô vẫn đóng chặt, không thể quan sát bên trong nên không rõ có ai ở nhà hay không. Tôi ngay lập tức muốn chạy sang nhà cô hỏi thăm, nhưng nhà cô đóng cửa chạy sang đó nhìn ngang ngó dọc người ta tưởng là trộm mất. Lại lủi thủi về phòng.
“Thế Anh đèo cô Ngọc Lan về, trong lòng hắn đang cảm thấy rất vui mừng, tai nạn của cô Ngọc Lan hôm nay tạo nên cơ hội cho hắn được gần cô, hắn hồi tưởng lại lúc cô ngã xuống, nhanh như cắt hắn chạy đến bên cô, vòng qua nách kéo cô đứng dậy, mùi hương của tóc, nước hoa tỏa ra trên người cô làm hắn ngây ngất.
Bỗng cô Ngọc Lan lại khụy xuống, hắn theo phản xạ khom người vòng tay ôm lấy eo cô, nhưng người cô mềm nhũn, nên hắn ép chặt người hắn vào cô để giữ, người cô trượt xuống trong tay hắn, đến khi ngực cô chạm vào tay hắn, giữ toàn bộ người cô lại, hắn cảm giác một vật mềm mềm êm ái chạm vào tay hắn, ép chặt làm bộ ngực cô càng thêm to lớn, hắn nhìn liếc qua cổ áo cô, một chiếc áo lót màu trắng, bao bọc trong nó là bộ ngực trắng ngần, đang nở ra to lớn vì có cánh tay hắn chống đỡ, và một cái rãnh sâu hun hút giữa hai quả đào tiên.
Cả người hắn cứng đờ, cảm tưởng sức mạnh của hắn được tăng lên 150%, tim đập nhanh, làm cả người hắn nóng hừng hực, bên dưới của hắn từ lúc nào đã cứng ngắc, nổi một cục đâm vào bờ mông êm ái của cô, hắn lắc người nhè nhẹ, làm cặp mông của cô trượt qua phần dưới của hắn, đến khi phần dưới cứng ngắc của hắn đâm vào rãnh mông của cô làm hắn sướng tê dại.
Đúng lúc đó cô Ngọc Lan như chợt nhận ra được điều bất thường, cô bừng tỉnh đứng thẳng người dậy, làm phần dưới của hắn luyến tiếc tách ra. Cô mở to mắt quay lại nhìn hắn, mặt cô hơi đỏ lên rồi cô đi ngồi lên hàng bàn ghế đầu của sinh viên.
Để che dấu phần dưới cộm lên lộ liễu Thế Anh chạy vội ra ngoài, chọn một phòng vệ sinh, đóng cửa và nhanh chóng cởi chiếc quần phần trước đã hơi ướt thấm nước, phần dưới của hắn đã phồng to, cứng ngắc, được giải phóng khỏi lớp quần. Hắn dùng tay sóc nhẹ, nhắm mắt nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, làm hắn khoan khoái, được một lúc hắn dừng lại và đi tiểu, để quay trở lại lớp.
Đúng lúc Thế Anh vừa xả nước xong, chuẩn bị quay lại lớp thì có tiếng bước chân đi vào phòng vệ sinh nữ. Thế Anh nghĩ có đứa con gái nào đó đi vào phòng vệ sinh nữ nên cũng không quan tâm, tay cầm cái lẫy gài cửa chuẩn bị bước ra bỗng mắt hắn mở to, như chợt nhận ra điều gì đó. Tiếng bước chân, tiếng giầy này quá quen thuộc, đó là tiếng bước chân của cô Ngọc Lan, không thể sai được. Thế Anh nín thở chờ đợi nhìn lên trên bức tường, nhà vệ sinh Nam-Nữ được ngăn cách nhau bởi một bức tường cao khoảng 3m. Phần bên trên không được xây kín mà để hở khoảng trống, do đó hai bên có thể nghe thấy được tiếng từ căn phòng bên cạnh.
Tiếng đóng cửa, tiếng kéo khóa quần, tiếng sột soạt vang lên, tiếng giầy nệm xuống sàn, chắc cô đang nhấc chân lên, cởi bỏ cái váy đã ướt của cô ra, Thế Anh đang nhìn chằm chằm vào bức tường, không biết quần lót của cô có ướt không, nếu nó ướt có làm cô khó chịu không? Tay Thế Anh lại mò xuống dưới vuốt trụ, tưởng tượng phần dưới của cô giáo đang không mặc gì cả, cặp đùi trắng muốt, cặp mông tròn đầy bại lộ dưới ánh mắt của hắn.
Đang bay bổng với trí tưởng tượng của mình, thì nghe có tiếng cô Ngọc Lan mặc váy lại, Thế Anh cũng nhanh chóng mặc lại quần và chạy ra khỏi nhà vệ sinh, đứng ở ngoài hành lang chờ đợi. Cô Ngọc Lan đi ra dáng đi hơi có chút mất tự nhiên, chắc là cô vẫn còn đau, nhìn thấy Thế Anh cô sựng người lại, rồi rất nhanh lại đi qua, Thế Anh đi ngay đằng sau cô và nói: “Để em đưa cô về nhé”.
Cô Ngọc Lan không nói gì và quay trở lại lớp, thông báo tiết 2 này các em tự đọc, có gì không hiểu tiết sau cô sẽ giải thích, lớp phó quản lý lớp cho cô, hết tiết 2 thì nghỉ.
Thế Anh đi theo cô, đến cầu thang hắn vọt đến, xuống trước cô một bậc cầu thang rồi nói: “Để em đi trước, có gì em sẽ đỡ cô”. Cô Ngọc Lan: “Không sao, cô tự đi được, chỉ hơi đau chút thôi”.
Cô Ngọc Lan một tay cầm lan can bước xuống bậc cầu thang đầu tiên, rồi nhẹ kêu lên: ..A..ui… rồi đứng sựng lại, vừa lúc nãy đi đường bằng chắc không bị đau, nhưng khi bước xuống cầu thang chân thấp chân cao phần đùi với phần hông hoạt động mạnh hơn nên cô bắt đầu thấy đau.
Thế Anh: “Hay để em cõng cô xuống”
Cô Ngọc Lan: “Không sao, cô tự đi được”
Bước tiếp bước thứ hai, cô lại rên nhẹ: …a…
Thế Anh xoay lưng lại nói: “Cô hai tay nắm vào vai em, dùng tay đỡ giảm bớt lực xuống hông, sẽ đỡ đau hơn đấy, em không nhìn đâu, cô đừng ngại”.
Cô Ngọc Lan đắn đo, rồi nhìn ngang ngó dọc, giờ đang là giữa giờ tiết 2, tất cả các lớp đều văng vẳng lên tiếng giảng bài, hành lang vắng tanh. Cô cắn môi dưới rồi miễn cưỡng dơ hai tay nắm lấy vai hắn rồi từ từ bước xuống. Mấy bước đầu khá thuận lợi, phải công nhận có hiệu quả đỡ đau hơn, nhưng càng đi tay càng mỏi, nhưng cô Ngọc Lan vẫn rất cố gắng, chỉ còn vài bước nữa là đến tầng 1, may là lớp học chỉ ở tầng 2 chứ nó mà ở tầng 5 thì thôi chắc có khi phải cõng xuống thật.
Chỉ còn 3 bước nữa thôi, trong lúc nóng vội cô Ngọc Lan đã bước quá đà làm cả người đổ ập về phía trước, lưng của Thế Anh cảm giác có 2 vật mềm mềm, đàn hồi áp vào lưng mình, người hắn gồng cứng lại, để giữ cho mình không bị ngã, cảm giác dễ chịu ở phía sau lưng, như được massage vậy, cực kỳ dễ chịu, hương thơm của tóc cô thoang thoảng vờn vào má hắn.
Cô Ngọc Lan đã mất kiên nhẫn, không cần sự giúp đỡ của Thế Anh nữa mà nín đau, trực tiếp bước xuống nốt 2 bậc còn lại.
Thấy mình vẫn còn đau sau một hồi bước xuống cầu thang, cô Ngọc Lan đành miễn cưỡng đưa chìa khóa xe máy cho Thế Anh để dắt xe đưa cô về, chứ sợ khi có chướng ngại, có vật cản phía trước phải dừng xe chống 2 chân, dạng chân ra thì sẽ đau, hoặc gặp tình huống bất ngờ sẽ không xử lý được.
Sau một hồi vật lộn cô Ngọc Lan cũng chèo được lên xe, Thế Anh lúc này vừa quan tâm, trong đầu lại nảy lên ý định xấu, Thế Anh cố tình đi xe chậm, làm xe lảo đảo, đến cái G đi ra khỏi nhà gửi xe, Thế Anh hơi đánh lái sang trái làm xe hơi nghiêng, cô Ngọc Lan theo phản xạ tay phải nắm vào eo Thế Anh, làm Thế Anh cực kỳ mãn nguyện, rồi phóng vút đi, thỉnh thoảng gặp chướng ngại vật Thế Anh đánh lái hơi quá tay, mục đích để cô Ngọc Lan sợ rơi khỏi xe nên phải giữ chặt eo mình không buông ra.
Đến được nhà cô Ngọc Lan, Thế Anh dừng xe, đỡ cô xuống, dắt xe vào trong nhà, rồi đỡ cô đi vào nhà. Căn nhà rất sạch sẽ, ngăn nắp, mang hơi hướng hiện đại, phòng khách rất rộng, kế đến là phòng bếp, phòng tắm + vệ sinh.
Cô Ngọc Lan bước vào nhà vệ sinh, nhưng chợt nhận ra điều gì đó: Tầng một không có quần áo để thay, ở trên tầng 2 phòng ngủ mới có quần áo. Cô bước đến, hít thở sâu, bước lên bậc thang thứ nhất, lại như lúc trước… A..ui… khi bước lên càng dùng nhiều lực ở đùi và hông, càng đau hơn.
Thế Anh thì vẫn đang mải mê ngắm nhìn kiến trúc ngôi nhà, đến khi nghe được tiếng cô Ngọc Lan mới quay đầu lại, cô Ngọc Lan cũng nhìn hắn, 4 mắt chạm nhau, mà không phải là 6 mắt mới đúng vì cô Ngọc Lan còn cặp kính cận nữa, bằng cách thần kỳ nào đó, khi cô ngã cặp kính của cô không bị văng ra ngoài. Cô Ngọc Lan định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.
Thế Anh nhìn và lập tức hiểu ra, đi đến bên cô Ngọc Lan: “Em đỡ cô lên nhé”
Cô Ngọc Lan hết cách rồi, bên dưới của cô cái váy vẫn còn ướt làm cô rất khó chịu: “ừm”
Nhưng tình huống này hơi oái oăm, đi xuống thì Thế Anh đi trước để đỡ, giờ đi lên chẳng nhẽ lại đi trước kéo cô Ngọc Lan lên? Không được. Hay là ở dưới đẩy cô lên? Cũng không xong. Cả 2 người đang miên man suy nghĩ, thì thế anh bỗng hớn hở nói: “Hay là em bế cô lên nhé”
Cô Ngọc Lan: “Không được”
Thế Anh: “Giờ không có ai nhìn thấy, cô không phải ngại đâu”
Cô Ngọc Lan: “Không phải” rồi quay mặt đi mặt hơi đỏ lên.
Thế Anh: “Em không làm gì cô đâu mà cô phải lo”
Cô Ngọc Lan vẫn kiên quyết: “Không được” rồi cắn môi như là kiên định với ý nghĩ của mình, tay nắm chặt lan can. Cô bước lên bậc thứ 2 ….a….. tiếng cô vang lên.
Bậc thứ 3 …ui… được 3 bậc cảm giác đau đớn phần hông khiến cô như sắp trào nước mắt. Nếu bước tiếp chắc được 5 bậc là cô khóc luôn, đau quá. Cả 2 im lặng không nói gì, cô Ngọc Lan cũng không quay mặt lại, cứ thế cả 2 bất động một lúc, cô Ngọc Lan lúc này tiến không được lùi cũng không xong, tình thế đang rất thảm. Hông cô mỏi nhừ, giờ chỉ ước mình đang nằm trên giường thì tốt biết bao.
Bỗng, một tay Thế Anh chạm vào lưng cô rồi luồn qua nách. Khiến cô Ngọc Lan rùng mình “…Aaaa…, em làm gì thế?”
Thế Anh: “Em bế cô lên, cô định đứng đây cả buổi sáng đấy ạ?”
Cô Ngọc Lan lo lắng, mắt đảo nhìn xung quanh: “Nhưng mà…”
Thế Anh: “Em còn có tiết 3 nữa đấy, nhanh không em trễ mất rồi”
Cô Ngọc Lan miễn cưỡng: “Giờ phải làm thế nào?”
Thế Anh: “Cô hơi khom người xuống để em bế”
Cô Ngọc Lan: “…”
Thế Anh bế xốc cô Ngọc Lan lên, cô rên lên …a…
Thế Anh: “Có đau nhiều không ạ? Hơi khom lưng với đùi lại nên sẽ tác động đến hông, cô gắng chịu đựng chút nhé”
Thế Anh như được tiếp thêm sức mạnh, giờ đây công lực của y đã tăng lên 200%, giờ phút này Thế Anh cảm tưởng sức mạnh của mình có thể bế được 2 cô Ngọc Lan luôn chứ đừng nói là 1. Thế Anh dùng lực bế cô lên bậc kế tiếp.
Cô Ngọc Lan: “Ui…. Nhẹ thôi, cô đau” rồi một tay cô vòng tay ôm lấy Thế Anh để cho chắc chắn.
Cứ mỗi bậc thang đi lên, cô Ngọc Lan lại “ư” một tiếng, không biết vì đau hay vì sao nữa. Nhưng đối với Thế Anh đó như một liều thuốc “Xuân Dược” trong phim kiếm hiệp vậy, làm hắn duy trì sức lực tràn đầy, không biết mệt mỏi. Đến bậc thang trên cùng thả cô Ngọc Lan xuống Thế Anh mới thở hắt ra, tay mới cảm thấy hơi tê. Nhìn lại tay mình giờ đã ướt, áo cũng đã ướt vì tiếp xúc với chiếc váy ướt đẫm của cô.
Cô Ngọc Lan cứ thế tiến đến phòng ngủ, không quay mặt lại, rồi “Cạch” một tiếng cô biến mất khỏi tầm mắt của Thế Anh. Thế Anh cứ đứng như trời trồng ở đó một lúc lâu. Rồi cô đi ra, trên tay cầm theo một bộ đồ mặc ở nhà kín đáo, nội y cô đã bọc ở bên trong, chỉ nhìn thấy loáng thoáng một mảnh viền nội y đen lộ ra một ít.
Cô Ngọc Lan vẫn không nhìn vào Thế Anh, bước từng bước đến nhà vệ sinh bật công tắc đèn ở ngoài rồi đóng cửa lại. Đang chán vì không biết làm gì, Thế Anh lại nhìn ngang, ngó dọc ngắm tầng 2 của ngôi nhà giết thời gian. Liếc qua liếc lại, bỗng mắt Thế Anh sáng ngời.
Trong phòng tắm, có thể lờ mờ nhìn thấy hình ảnh của cô Ngọc Lan qua lớp kính màu trắng đục, cô đang cởi bỏ chiếc áo sơ mi, từng chiếc từng chiếc cúc được cô cởi ra. Thế Anh như bị thôi miên, cứ thế bước về phía trước… từ lúc nào tay thế anh đã nắm ở nắm cửa… Cạch… AAaaa…
————————————————————————————————–
Ting ting…
Tiếng chuông tin nhắn làm tôi tỉnh dậy. Những thứ vừa rồi hóa ra chỉ là mơ.
SMS từ anh Lâm: “Chiều nay có đi tập gym ko?”
Tôi: “Em có, 5h chiều anh nhé”
Anh Lâm: “A hôm nay không đi được, vợ anh hnay bị ngã, chắc em cũng biết”
Tôi: “Vâng, cô Lan bị trượt chân ngã, mà cô đỡ chưa a, em nhắn tin không thấy cô trả lời”
Anh Lâm: “Đỡ rồi e, gọi cho a, hết ca sáng a xin nghỉ về luôn, định đưa chị đi bệnh viện khám coi thử, nhưng vợ a bảo vẫn đi lại được, dùng miếng dán giảm đau, xoa ít thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi một chút chắc không sao”
Tôi: “Vâng, mong là cô không bị sao”
Anh Lâm: “Hồi sáng, em đưa vợ a về à”
Tôi: “Không a, lớp trưởng lớp e đưa về”
Anh Lâm: “Con gái à”
Tôi: “Con trai a ạ”
Anh Lâm: “Ok thank e”
Chiều hôm nay, tôi đi tập Gym một mình, hôm nay tập các bài cơ đùi, bụng. Đến tối về mới thấy tin nhắn của cô Ngọc Lan: “Hồi sáng cô đau quá, giờ đỡ hơn rồi, cảm ơn em”. Đầu tôi vẫn đang quanh quẩn với những suy diễn linh tinh, kèm theo giấc mơ hồi trưa làm tôi cứ cảm thấy day dứt khó chịu. Tôi muốn sang thăm nhà cô, nhưng không biết lấy lí do gì, một mình qua đó thì ngại quá.
Tôi quyết định liên hệ với Thế Anh hỏi xem hắn có rảnh không để ngày mai (thứ bảy) hoặc chủ nhật rảnh thì đại diện lớp qua thăm hỏi cô một chút, rủ cả đứa con gái lớp phó đi.
Ngày hôm sau khoảng 8h sáng, cả team có 6 đứa lận, tôi, Lớp trưởng, lớp phó, Tùng, và 2 bạn nữ nữa. Chúng tôi mua một chút hoa quả làm quà. Đến nhà thì cả anh Lâm và cô đều ở nhà, mọi người chào hỏi rồi thăm hỏi cô. Cô đã đi lại bình thường, chỉ hơi đau, đi cầu thang thì hơi khó khăn một chút, nhưng có thể tự đi được.
Ngồi nói chuyện được một lúc mấy thanh niên đã có dấu hiệu muốn đi về hẹn hò yêu đương cuối tuần rồi, cả đám chào để đi về, tôi thì trọ ngay gần bị anh Lâm gọi lại. Trong chậu nước có một con cá Tầm cỡ vừa, nặng hơn 2kg đang giãy đành đạch, nước bắn tứ tung.
Anh Lâm kể: Anh chị hồi trước có thuê một cô giúp việc, nhưng do con dâu mới sinh con, nên phải về chăm cháu nội. Đợt này anh chị đang thuê một bạn nữ sinh viên, nhưng lại không ưng lắm, có đôi chút vụng về. Giờ anh chị đang tìm người giúp việc mới, em có ai biết làm việc nhà với nấu ăn thì giới thiệu cho anh chị.
Công việc thì khá đơn giản: Chỉ cần phụ anh chị lau, dọn nhà vào buổi chiều và nấu bữa tối thôi. Bởi vì: Anh Lâm thì đi làm cả ngày rồi, không có thời gian, còn cô Ngọc Lan thì có hôm dạy buổi sáng hôm dạy buổi chiều, ở nhà cũng có thời gian rảnh, nhưng anh không muốn cô quá vất vả và bị áp lực vì việc nhà. Cả 2 anh chị sẽ có thêm thời gian rảnh để bên nhau, thư giãn… Tập thể thao rèn luyện sức khỏe, hưởng thụ cuộc sống và mong muốn lớn nhất tâm lý thoải mái để nhanh nhanh có em bé.
Trở lại với con cá Tầm. Đối với người chưa từng làm qua cá Tầm thì thử thách này khá khó nhằn, vì cá Tầm có đặc điểm rất riêng, đầu tiên là thân cá rất nhớt, thứ hai vẩy rất cứng. Đặc biệt nhất là cá Tầm không có xương, mà toàn thân là sụn, cá tầm thịt rất thơm ngon và không tanh như các loài cá khác.
Tôi đã từng đôi lần làm thịt cá Tầm do vậy, không quá bỡ ngỡ trước việc sơ chế và chế biến món cá này. Từ hồi nhỏ tôi đã phải phụ giúp gia đình để bán hàng tạp hoá nên buổi chiều muộn chúng bạn đi đá bóng, là lúc tôi đang loay hoay bán hàng phụ mẹ giờ đó cũng khá đông khách, sau này ba mẹ tôi mở thêm 1 quán ăn nhỏ, ba tôi khá tâm huyết với nghề nấu ăn này, và tôi cũng thường xuyên phụ ba tôi nấu, khi lớn hơn, tôi dần dần đảm dương một phần công việc của ba, kể cả giết mổ, làm thịt.
Khi đi học có laptop tôi hay xem video nấu ăn trên mạng, vì đã từng nấu ăn và cũng thích nấu ăn nên tôi hiểu họ đang làm gì và nhớ được sơ sơ công đoạn và nguyên liệu mà họ làm.
Khi đi học có laptop tôi hay xem video nấu ăn trên mạng, vì đã từng nấu ăn và cũng thích nấu ăn nên tôi hiểu họ đang làm gì và nhớ được sơ sơ công đoạn và nguyên liệu mà họ làm.
Cá tầm, món ăn cũng khá mắc tiền, quán ăn bình dân thì thường sẽ không làm món đó, chỉ có khi có nhà nhờ mổ hộ, hoặc đặt để chúng tôi làm giúp. Sở dĩ là như vậy là cá tầm chủ yếu mua ở nơi xa về, cá tầm sống rất dai nên vận chuyển một thời gian nó cũng không chết được đâu, do vậy họ thường hay mua sống về tự mổ hoặc nhà nào bận thì nhờ chúng tôi mổ giúp ăn cho tươi ngon chứ không mua kiểu mổ sẵn.
Dự định sẽ làm 3 món: Lẩu, nướng, rang muối. Món đầu tiên là nấu lẩu nên tôi cùng anh Lâm đi chợ mua thêm các nguyên liệu: Xương ống, rau, các loại rau thơm, ớt, măng, đậu, gừng, cà chua, xả, dứa, bún, đậu phụ… Riềng, mẻ để làm món nướng.
Về nhà, hầm xương làm nước dùng, đun một nồi nước nóng, trần sơ qua toàn bộ con cá, dùng dao đánh hết lớp vẩy cứng, cắt bỏ toàn bộ vây, cùng với đó là đánh sạch hết lớp nhớt trên thân cá. Cắt phần đầu, cắt phần đuôi dài bằng 1/3 thân cá. Phần giữa thì mổ lưng chia đôi phần sụn lưng, loại bỏ nội tạng.
Món lẩu: Phi thơm hành khô, gừng, tỏi. Xào cà chua, Cho đầu cá, dứa, ớt, măng, xả, gia vị, xào qua, rồi chế nước hầm xương vào.
Món nướng: Cắt 9 miếng cá vừa ăn, xay nhuyễn các gia vị: Riềng, mẻ, mắc khén, gia vị, cho vào lò nướng 30 phút.
Món rang muối: cắt thành miếng hơi vuông, tẩm ướp gia vị, lòng đỏ trứng gà, bột chiên giòn, chiên cá đến vàng giòn, chiên thêm xả, tỏi. Rắc muối bột lên rồi bày ra đĩa.
Cắt tỉa hình bông hoa trang trí từ củ cà rốt, một số loại rau thơm trang trí rồi bày biện món nướng với món rang muối ra đĩa, nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Nồi lẩu sau một thời gian đã sôi ùng ục, hương thơm hấp dẫn. Anh Lâm mang một chai rượu được đồng nghiệp anh tặng, rượu được rót ra 3 chén, chúng tôi cùng uống, cô Ngọc Lan chỉ nhấp môi, chứ không uống. Món cá Tầm rất lạ miệng nên cả 3 người ăn rất nhiệt tình, vừa ăn 2 vợ chồng cô vừa tấm tắc khen ngon. Rượu thì chủ yếu là tôi với anh Lâm uống, chén thì anh mời, chén thì tôi mời, rồi tôi còn mời cả cô Ngọc Lan uống nữa mặc dù cô đang bị đau nhưng đang không dùng thuốc nên cô cũng uống một ngụm, mặt cô hồng lên nhìn rất mê người, có khi làm một ngụm rượu lại có tác dụng giảm đau ấy chứ.
Ăn uống no say lúc đó đã hơn 12h, ăn lẩu nhiều nước nên no căng hết bụng, tôi với anh Lâm dọn nhanh rồi anh Lâm với cô Ngọc Lan lên tầng 2 nghỉ ngơi, ăn no rượu vào phê quá làm tôi cực kỳ buồn ngủ, đành mượn tạm sofa ngủ tại trận luôn, rượu vào làm tôi ngủ rất ngon và sâu, mơ một giấc mơ kỳ lại gì đó mà đến lúc tỉnh tôi không thể nhớ nổi.
Tôi mới thức dậy thì thấy cô Ngọc Lan đã trong bếp đang dọn dẹp: “Cô đang bị đau, để em dọn cho”
Cô Ngọc Lan: “Không sao em, việc nhẹ nhàng thôi”
Tôi: “Cô cứ nghỉ ngơi đi để em dọn, mấy khi em được sang nhà cô chơi”. “Mà mới dậy em thấy hơi khát, nhà mình có chanh, hay cam không cô”
Cô Ngọc Lan: “Có chanh đấy, để cô đi pha nhé”
Tôi: “Pha nhiều cho cả anh Lâm nữa nhé, trong này để em dọn cho”
Cô Ngọc Lan: “Ừ”
Dọn dẹp nhanh, nhận lấy cốc nước chanh mát lạnh từ tay cô, tu ừng ực một hơi hết sạch, không quên ngắm nhìn cô thêm lần nữa rồi cầm túi rác đi đổ rồi về luôn. Về đến nhà vẫn thèm ngủ, làm thêm một giấc nữa đến gần 5h mới tỉnh. Chiều nay đi tập Gym, Lại nhớ ra vừa rồi uống rượu, mấy buổi tập trước coi như đi tong.
Qua đầu tuần sau, dự báo thời tiết: Cơn bão số 3 đang tiến vào đất liền. Những tiếng Sét xé ngang màn đêm tĩnh lặng, từng đợt từng đợt điên cuồng, mỗi lần sét đánh là cả không gian chớp lên sáng rực, cảm tưởng nó đánh vô nhà tôi là tôi banh xác, sẵn trong lòng đang nghĩ đến việc xấu, sợ bị trời phạt. Gần 12h đêm, bỗng có cuộc gọi từ anh Lâm, “Em ơi có ở trọ không, vợ anh vừa gọi bảo ở nhà vừa bị sét đánh hay sao ấy, cô vừa khóc vừa gọi cho anh”. “Em…”. Bỗng …BÙM… một tiếng sét xé toạc màn đêm.
Tôi sợ quá ngắt cuộc gọi luôn, bởi vì tôi sợ khi sét đánh, mà mình dùng thiết bị điện và sóng điện thoại thì rất nguy hiểm. Điện thoại liên tục vang lên tiếng chuông, tôi không dám nghe, định tắt nguồn luôn, nhưng anh Lâm cứ gọi. Một lúc sau thấy tiếng sét ngớt đi tôi mới dám nghe. “Alo, Sấm sét ghê lắm anh ơi, anh đang ở đâu mà không có nhà”. Lại có tiếng sét đùng đùng, tôi giật bắn mình, trùm kín chăn, còn anh Lâm lại càng khẩn trương hơn nói: “Anh đang đi công tác với sếp, hàng xóm ở gần có số anh đều gọi nhưng họ không bắt máy, ông thì tắt nguồn rồi, anh chả biết làm thế nào, đánh liều gọi cho em vậy”.
Tôi: “Nhà anh chị có chống sét lo cái gì, em đây mới sợ cái phòng trọ bé xíu này chả biết sét nó đánh tan lúc nào”
Anh Lâm: “Đi sang nhà anh xem giúp anh như thế nào, đi”
Tôi: “Em đang sợ chết khiếp, ngồi co do ở phòng đây, không dám đi đái luôn ấy”
Anh Lâm: “Coi như anh xin em, qua đó xem chị thế nào giúp anh một tí, về anh sẽ trả công, được không?”
Tôi: “Em chết rồi thì anh trả công kiểu gì được, sấm sét ghê thấy mẹ luôn, em ra ngoài đó nó dí 1 cái là em đi”
Anh Lâm: “Không sao đâu, ở gần, chạy vù cái là đến”
Tôi: “Thôi được, em đánh liều cả tính mạng của em vì anh đấy”
Anh Lâm: “Gì mà nghê nghiêm trọng vậy”
Tôi: “Thế thôi, em chả sang đâu”
Anh Lâm: “Thôi được rồi, anh sẽ trả công xứng đáng, được chưa, sang đi”
Tôi: “Nhớ đấy!”
Anh Lâm: “Ừ, Ừ… sang luôn nhé”
Tôi cúp máy, vai diễn vừa rồi thật quá đạt, ngay lúc anh Lâm nói chỉ có cô Ngọc Lan ở nhà một mình thì ngay lập tức tôi muốn chạy sang đó rồi, nhưng phải kì kèo làm giá để đánh lạc hướng. Nếu như tôi mà sang Hollywood thì các nhà đạo diễn sẽ phải quỳ rạp xuống chân tôi cầu xin tài năng xuất chúng này đóng vài bộ phim, giải Oscar chắc chắn nằm trong tầm tay.
Tôi mở cửa, ôi thôi gió rít ầm ầm, sấm chớp điên cuồng, thỉnh thoảng những tia sét đánh xuống như muốn trừng phạt trần thế vậy, bầu trời sáng bừng. tôi có chút chột dạ, hiểm ác như mình lỡ mà đi ra ngoài đường sợ rằng sét đánh không trượt phát nào.
Nhưng vì nghĩ đến cô Ngọc Lan đang sợ hãi, trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn bảo vệ cô. Không chần chừ thêm một giây nào nữa, tôi nhanh chóng cầm ô phi sang nhà cô Ngọc Lan, bấm chuông liên hồi, mãi không thấy phản hồi gì, bỗng nổi gió to cuốn bay cái ô của tôi, mưa như trút nước khiến tôi ướt như chuột lột, tôi điên cuồng ấn chuông cửa, cuối cùng cô Ngọc Lan đi ra, ngó thấy tôi, cô mở cửa. Người co do sợ hãi, mắt ướt nhòe.
“Anh Lâm gọi cho em, nhắn qua xem cô như thế nào”.
Tôi đi vào trong nhà, tối om vì mất điện, mặc dù đã mất điện nhưng vẫn phải ngắt hết nguồn điện để đảm bảo an toàn, chỉ có ánh sáng từ đèn pin điện thoại. Cả người tôi lạnh run vì nước mưa. Cô hiểu ý, dẫn tôi lên tầng 2 để thay đồ. Cô mang cho tôi một bộ đồ ở nhà của anh Lâm. “Em không mặc cái này”, Cô Ngọc Lan: “Hả, không mặc cái này thì mặc cái gì”, tôi: “Em ở không vậy thôi”.
Cô Ngọc Lan lúc này cứng đờ, môi mấp máy nhưng không nói được gì: “…”, tôi tiến đến sát người cô, dồn cô vào góc tường, mặt tôi càng lúc càng gần cô, mặt cô đỏ bừng, rồi chuyển sang trắng bệch, hơi thở gấp gáp, hoảng sợ: “Em định làm gì”.
Tôi không trả lời cứ thế dí sát người cô, đến lúc gần chạm vào đôi môi cô, cô ngoảng mặt quay đi tránh đôi môi tôi, tôi khẽ thì thầm vào tai cô: “Cho em mượn đồ ngủ của cô nhé”
Mắt cô trợn ngược: “Hả”
Tôi: “Cho em một lần được là chính mình, được không?”
Mắt cô tròn xoe, kiểu: Really, cô mở miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi.
Đến lúc chọn đồ thì cô quay sang nhìn tôi. Tôi suýt thì chảy máu mũi, đứng sau soi vào lưng cô mới để ý cái áo ngủ 2 dây màu trắng lưng trần, cô không hề mặc áo ngực. Lúc cô xoay người từ ánh đèn pin điện thoại soi vào tôi có thể nhìn thấy phía trước, bộ ngực cô nổi lên rất rõ. Tôi cực lực khống chế bản thân, không được bộc lộ ra dục vọng dâng trào trong người mình.
Cô chọn cho tôi một cái váy ngủ màu hồng nhạt đưa cho tôi, “bình thường cô ngủ không mặc nội y ạ”, “À ừ, cô quên mất” rồi đưa cho tôi một bộ đồ lót nữa. Tôi cầm bộ đồ ngủ đi ra phòng tắm, cởi bỏ quần áo đang ướt, thay vào bộ đồ ngủ của cô.
Ôi nó thơm kinh khủng, tôi cầm quần lót của cô, đưa lên ngắm nhìn rồi hít hà mê say. Thực ra ý định của tôi không phải là giả làm BD là cứ bị cô Ngọc Lan gán ghép như vậy thành ra tôi diễn như vậy luôn, với cả mượn đồ cô Ngọc Lan chủ yếu là để sờ, ngắm, ngửi đồ cô mặc. Thật là biến thái mà.
Thay xong bộ đồ ngủ, cảm giác thật mềm mại, dễ chịu, tôi trở lại phòng ngủ. “Nhà cô có nến không?”. “Có nhưng ở tầng 1, lâu rồi không dùng, để ở nhà kho”.
Chúng tôi lại mò xuống nhà kho, bới tung lên mới tìm thấy, quay lại phòng ngủ cô Ngọc Lan, dùng 2 ngọn nến, thắp sáng cả căn phòng, lúc này cô lại quay sang nhìn tôi cười cười.
Tôi cầm lấy 2 cây nến khác: “Thôi em đi đây”
Cô Ngọc Lan ngạc nghiên: “Đi đâu cơ”
Tôi: “Thế em ngủ cùng cô ở đây luôn nhé, em xuống tầng 1 ngủ sofa”
Cô Ngọc Lan: “Còn 2 phòng ngủ ở bên cạnh nữa, nhưng lâu rồi không có ai ở”
Tôi: “Phòng lâu không ở mùi khó chịu, khó ngủ lắm, em ngủ sofa thôi”
Cô Ngọc Lan: “Thế cũng được”
Tôi ôm lấy một cái chăn: “Em ở dưới, có gì cứ gọi em nha, bai bai”
Cô Ngọc Lan: “Ừm”
Xuống dưới Sofa ngủ, cảm giác ở nhà kiên cố khiến tôi an tâm hơn, bị phá giấc mệt mỏi khiến cơn buồn ngủ kéo đến thật nhanh, thỉnh thoảng bị giật mình bởi tiếng sét đánh, không hiểu sao đợt này sét đánh kinh khủng như vậy, sấm sét như dội bom liên hồi, nhưng tôi quen dần và chìm vào giấc ngủ.
Giữa đêm, trong cơn mơ màng, tôi cảm giác có tiếng bước chân, rồi có người tiến đến gần tôi, có thể đó là mơ, tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, khoảng hơn 6h30 tôi được anh Lâm đánh thức: “Anh về lúc nào vậy”
Anh Lâm: “Anh vừa mới về”
Tôi nhìn điện thoại: “Thôi chết, sắp bị muộn học rồi”
Tôi tốc cái chăn lên, chợt nhận ra mình đang mặc bộ đồ ngủ của cô Ngọc Lan, anh Lâm tròn mắt nhìn tôi, tôi cầm cái chăn chạy vội lên nhà vệ sinh tầng 2, thay lại bộ đồ ướt của tôi hôm qua rồi chào anh Lâm đi ra về trong sự ngơ ngác của anh. Cô Ngọc Lan cũng đi từ phòng ra, tôi chào rồi chạy như bay về nhà.
Ra ngoài trời vẫn mưa lất phất, cành cây gãy, vũng nước vẫn còn đọng, tạo nên khung cảnh rất hỗn độn, tôi chạy về phòng, vệ sinh, thay quần áo rồi chạy lên lớp, dù muộn nhưng vẫn phải đi, bỏ tiết 1, nhưng học tiết 2-5, còn hơn là bỏ một buổi học.